"Tôi chỉ thực hiện cam kết giữa chúng ta mà thôi."
Kiều Minh Húc nhìn cô một cái rồi nói: "Em đừng cảm động."
"Được."
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
Đúng vậy, người ta chẳng qua chỉ thực hiện cam kết thôi mà, cô còn cảm động làm gì vậy chứ?
Kiều Minh Húc đi ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa rất nhẹ nhàng.
Một người có giáo dưỡng hay không sẽ thể hiện rất rõ ràng, có thể tự động tác đóng cửa để nhìn ra.
Lấy bản thân mình làm trung tâm, chưa bao giờ chú ý đến cảm nhận của người khác thì tiếng đóng cửa sẽ nghe rất lớn tiếng, tương đối thô lỗ.
Mà người quan tâm đến cảm nhận của người khác, lúc đóng cửa sẽ mang theo sự nhẹ nhàng.
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy cửa đóng lại, bèn dùng gót chân không bị thương chống đỡ xuống sàn để đứng lên.
Sau đó cởi quần áo trên người ra, vịn hai tay vào bồn tắm, dè dặt để cho bản thân rơi vào bồn tắm bằng một động tác có độ khó cực kỳ cao, mà hai chân có thể vững vàng ở trong bồn tắm mà lại không bị ướt.
Có thể làm được động tác có độ khó cao như vậy là nhờ vào năng lực luyện võ từ nhỏ, cơ thể cực kỳ mềm dẻo.
Hơn nữa hai cánh tay lại có lực, trước kia cô vẫn thường đấu với sự phụ để luyện tập.
Sau khi tiến vào bồn tắm, nhìn thấy nước trong bồn hiện lên một màu đỏ, cô mới khóc không ra nước mắt phát hiện, bây giờ là thời kỳ kinh nguyệt của cô, căn bản không thích hợp tắm bồn mà.
Cô cũng hơi khẩn trương, muốn đứng từ bồn tắm lên, sau đó chuẩn bị tắm.
Kết quả, cái chân kia không biết tại sao lại bị chuột rút, khiến cô mất thăng bằng lảo đảo, ầm một tiếng, cả người ngã vào bồn tắm.
Mà bết bát nhất là, cả đầu cô đều chìm ngập trong nước, lập tức luống cuống tay chân.
Thật vất vả mới thò đầu ra ngoài được, thêm vào đó chân còn đang chuột rút đau đớn, cô không tự giác được mà "A" lên một tiếng sợ hãi.
Kiều Minh Húc ở bên ngoài đọc sách nghe tiếng kêu hoảng sợ của cô, lập tức vội vàng ném sách, mở cửa vọt vào phòng tắm.
Trong bồn tắm máu me đỏ rực...!
Người phụ nữ Mạch Tiểu Miên kia thì tóc tại bù xù, tay chân luống cuống giống hệt như một người bị chết chìm vậy.
Hai chân co quắp lại một cách khó hiểu...