Cái khăn trên mặt Kiều Minh Húc dừng trên người cô, bọc cô lại.
Anh trực tiếp bỏ cả người cô và khăn tắm vào bồn tắm lớn luôn.
“Anh ra ngoài được rồi.”
Mặc kệ trên người còn quấn cái khăn tắm lớn, Mạch Tiểu Miên vẫn có cảm giác lúng túng vì cơ thể không mặc gì.
“Ừ.”
Kiều Minh Húc liếc nhìn cô đang bị vây trong làn nước.
Cứ như trẻ con bị cuốn lại vậy.
Đôi chân trắng nõn thon dài lộ ra ngoài khăn, ở trong nước cực kỳ xinh đẹp.
Dục vọng nào đó lại điên cuồng sinh sôi như cỏ dại.
Anh không dám nhìn nhiều nữa, dặn dò cô khi nào tắm xong thì gọi mình sau đó vội vàng khép hờ cửa đi ra ngoài.
Đứng ở cửa lắng nghe tiếng động bên trong, tưởng tượng động tác tắm rửa của cô, tưởng tượng đến…
Càng nghĩ về điều đó, dục vọng như con thú trong cơ thể anh lại càng va chạm mãnh liệt hơn.
Anh rất muốn đi ra tự giải quyết vấn đề của mình nhưng lại sợ mình đi rồi thì Mạch Tiểu Miên sẽ xảy ra chuyện, thế là đành cố gắng chịu đựng.
Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng thẹn thùng của cô, sự ham muốn của anh lại trỗi dậy, anh rất muốn ghì chặt lấy cô và hôn cô ngấu nghiến.
Nhưng, bây giờ cô đang không khỏe và anh cũng không thể hoạt động quá nhiều.
Chỉ hy vọng cô có thể cho anh hôn má cô một cái thôi.
Mạch Tiểu Miên xấu hổ lí nhí đáp: “Được.”
“Tạ chủ long ân!”
Kiều Minh Húc đưa miệng sát đến gần cô rồi nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn.
Tim của Mạch Tiểu Miên bỗng nhiên như ngừng đi nửa nhịp, sau đó lại bất thình lình trở nên dồn dập, hơi thở cũng dần trở nên lộn xộn.
Kiều Minh Húc cũng ngượng đến chín mặt, anh lúc này hệt như một cậu bé học sinh cấp hai cuối cùng cũng được hôn cô bạn mình thầm mến bấy lâu, vừa phấn khởi, lại vừa hồi hộp.
Ánh mắt hai người nhìn nhau trìu mến hơn, sâu thẳm đến nỗi cả hai muốn chết chìm trong ánh mắt của nhau.
Cô y tá bước vào và phá vỡ bầu không khí tình tứ giữa họ.
Y tá đo nhiệt độ cho cô xong thì rời đi, Kiều Minh Húc cúi người bế cô lên giường, đắp chăn cho cô, nói: “Ngủ ngon nhé.
Ngày mai chúng ta sẽ về nhà.
Anh đi tắm đây.”
“Em cũng muốn đi tắm.”
Mạch Tiểu Miên đã mấy ngày liền không tắm nên cảm thấy cả người rất bẩn.
Cô khổ sở nói: “Nhưng bệnh viện không có bồn tắm, em lại không đứng được nên không thể tắm ở đây được.”
“Chúng ta về nhà tắm rửa rồi quay lại bệnh viện nhé.”
Kiều Minh Húc ra ngoài hỏi ý kiến bác sĩ.
Bác sĩ cho phép Mạch Tiểu Miên về nhà nhưng vẫn phải có y tá ở bên cạnh để chăm sóc trong trường hợp khẩn cấp.
Kiều Minh Húc ngồi xổm xuống, đặt tay lên chân cô và bắt đầu xoa bóp: “Cô chủ à, ta xoa bóp chân cho cô chủ nhé?”
Đột nhiên nghe thấy anh dí dỏm đùa như vậy, Mạch Tiểu Miên không nhịn được cười, nhại lại giọng của anh và trêu chọc: “Được, nếu xoa bóp mà tôi thấy dễ chịu thì tôi sẽ thưởng cho ngài!”