Chương 295
“Hả? Chị Mạch, chị đang nói gì vậy chứ?”
Mặc dù vẻ mặt của Trương Hòa giả bộ mờ mịt không biết gì, nhưng mà trong mắt cậu ta chợt lóe lên sự bối rối, không cách nào thoát khỏi đôi mắt của Mạch Tiểu Miên.
“Trương Hòa!”
Mạch Tiểu Miên đổi thành giọng điệu nặng nề, nói: “Đừng làm ra chuyện xấu hổ bộ mặt của giới pháp y như vậy! Cậu biết cậu làm cái gì mà. Vừa rồi cảnh sát Lâm Khoa đã gọi điện thoại cho tôi, mọi chuyện vẫn có khả năng xoay chuyển được, hy vọng cậu thành thật khai báo!”
“Chị Mạch!”
Trương Hòa vừa nghe cô nói Lâm Khoa đã bá ạ tức trở nên luống cuống, mặt đầy cầu khẩn nói: “Em sai rồi, mong chị giúp em!”
Có được lời khẳng định này, trong lòng Mạch Tiểu Miên chợt lạnh, cô nói: “Có phải cậu đã nhận gì đó từ chỗ của Lâm Xảo Lâm rồi đúng không?”
“Chuyện này…”
Trương Hòa do dự một chút, sau đó bỗng “phịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt cô, mặt đầy áy náy cùng cầu khẩn nói: “Chị Mạch, em sai rồi, là em nhất thời nảy lòng tham, đã đem quy tắc nghề nghiệp ném ra sau ót. Chị cũng biết đấy, bạn gái em nhất định muốn em mua nhà mới chịu kết hôn.
Em còn có cha mẹ lớn tuổi đau ốm phải chăm sóc. Mà mức lương của em chỉ có hơn 6000 tệ một tháng. Đủ loại áp lực vây quanh, nên em…”
Nghe thấy những lời này của cậu ta, Mạch Tiểu Miên không nói gì.
Đối với tình huống gia đình Trương Hòa, cô cũng rất rõ ràng.
“Trương Hòa, chúng ta dù có nghèo đi nữa, nhưng tối thiểu vân phải tuân thủ quy tắc nghề nghiệp. Dáng vẻ này của cậu sẽ tự hủy hoại bản thân mất.”
Mạch Tiểu Miên lạnh lùng nói: Lâm Xảo Lâm, hơn nữa viết một bản kiểm điểm đưa cho.
lãnh đạo. Tôi sẽ cố gắng nói giúp cậu, để xem thử có thể giảm nhẹ trừng phạt của cậu đến mức thấp nhất hay không.”
Sắc mặt Trương Hòa tái nhợt, tiếp tục quỳ xuống nói: “Chị Mạch, xin chị đừng để cho cấp trên biết. Nếu biết thì em xong đời mất. Chị với cảnh sát Lâm quen thuộc như vậy, có thể nói anh ấy hỗ trợ xóa trang giấy đó đi được không. Em sẽ trả lại tiền cho Lâm Xảo Lâm ngay. Xin chị, cầu xin chị…
“Đứng lên rồi nói sau, quỳ khó coi lắm.”
Mạch Tiểu Miên nhìn người đàn ông đang quỳ xuống trước mặt mình, có chút phiền lòng nói: “Đây là vấn đề nguyên tắc.
“Chị Mạch à, cha em bị trúng gió, cần phải dùng thuốc.
thường xuyên. Gia đình em lại không có khoản thu nào khác cả. Lỡ như em bị cách chức, vậy thì người làm pháp.
y giống như chúng ta đi làm ở đâu cũng sẽ bị ghét bỏ mất.
Xin chị mà, sau này em sẽ không để ma quỷ ám ảnh mình nữa. Nhất định sẽ học theo chị, nghiêm khắc tuân theo quy tắc nghề nghiệp của mình. Chị không đồng ý em sẽ không đứng lên đâu.”
Mạch Tiểu Miên lộ vẻ xúc động.
Trương Hòa cùng cô đã ở cùng nhau một năm trời, cậu ta vẫn luôn thân thiết gọi cô là chị Mạch. Mà cô cũng xem cậu †a giống như em trai, hoặc là học trò của mình vậy. Cố gắng đem tất cả những gì mình biết để nói, để dạy dỗ cho cậu ta.
Cô không nỡ lòng nào để cậu ta bị trừng phạt, cho nên bèn mềm lòng gật đầu đồng ý.