NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN



Mẹ Mạch tức giận đáp lại lời bà ta: "Tôi biết bà ghen tị với Tiểu Miên nhà chúng tôi, nhưng bà cũng không thể mở mồm thêm mắm dặm muối như vậy được.

Tiểu Miên nhà chúng tôi là ấn nhân cứu mạng của ông cụ nhà họ Kiều, là bọn họ tự mình tới cửa cầu hôn, làm sao có thể bão tố thay đổi được chứ? Hơn nữa bà nhìn Tiểu Miên nhà chúng tôi xem, con bé đứng cùng Minh Húc ở một chỗ, chắc chắn là một đội trời sinh mà.

Dĩ nhiên bây giờ hai đứa nó chưa có tình cảm nhiều, nhưng một cô gái thiện lương có nội hàm như Tiểu Miên nhà chúng tôi chắc chắn sẽ làm cho cậu ấy dần dần yêu thương.

Tôi có lòng tin này."
"Chống mắt lên mà xem! Một khi bước vào gia đình giàu có thì cũng sâu tựa như biển vậy.

Hôm này tên công tử nhà giàu nào đó ngoại tình, ngày sau lại ly hôn, đúng là ngoạn mục mà.


Tiểu Miên nhà bà gả qua đó không chừng sẽ trở thành quả phụ đấy, hoặc có khi cuối cùng lại bị đuổi ra khỏi cửa ấy chứ."
Bà Trần chanh chua mỉa mai.

Mẹ Mạch ngày nào cũng khoe con rể Kiều Minh Húc làm bà ta đố kỵ chết đi được.

Càng nhìn càng thấy bạn trai của con gái bà ta không vừa mắt, cũng không phóng khoáng, không có bao nhiêu tiền đồ cả.

Vì vậy, bà ta cũng chỉ có thể ngày ngày hy vọng nhà họ Kiều bên kia sẽ thoái hôn, làm cho nhà họ Mạch mất mặt mà thôi.

"Hừ, bà Trần, bà nói vậy là có ý gì hả?"
Mẹ Mạch tức giận nói: "Đừng quên rằng con rể tương lai của bà đang làm việc ở tập đoàn Kiều Thị đấy nhé"
Lời nói này của bà rõ ràng mang theo ý tứ uy hiếp.

Sắc mặt của bà Trần chợt hơi thay đổi.

Bà ta quyết định đêm nay dù có thế nào đi nữa cũng sẽ bắt con gái chia tay với người đàn ông vô dụng đó.

Ra khỏi nhà Mạch, tâm trạng của Phùng Quang Hiển cực kỳ buồn bực, phóng xe lao ra đường.

Trong đầu hiện lên nụ cười của Mạch Tiểu Miên, từng cái nhăn mày, từng tiếng cười ấy, nhất
là lần đầu tiên anh gặp cô ở nhà hàng Hồng Tường Vi.


Nụ cười đó, giống như một tia nắng chói chang thắp sáng trái tim anh vậy, khiến anh vẫn không thể nào quên.

Về sau, khi anh tiếp xúc với Mạch Tiểu Miên vài lần, mặc dù cô sẽ vẫn mỉm cười như cũ, nhưng chỉ là một nụ cười xã giao chứ không phải là niềm vui thích xuất phát từ nội tâm.

Luôn có một nỗi buồn đau thương nhàn nhạt nào đó được ẩn giấu dưới vẻ mặt lạnh lùng của CÔ.

Điều này khiến mỗi lần anh nhìn thấy đều rất muốn làm cho cô trở nên vui vẻ, rất muốn mình giống như ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu sáng vào trái tim cô, gạt đi sự u ám ấy.

Anh đậu xe trước của một quán bar, đi vào uống rượu.

Vừa mới bước vào, anh lập tức trở thành mục tiêu của một số người phụ nữ trong quán.

Tâm trạng của Phùng Quang Hiển đang chán nản nên cũng chỉ có thể vừa uống rượu, vừa tán tỉnh nói chuyện tình yêu với những người bước tới, ai cũng không cự tuyệt.

Không để hổ thẹn với cái danh hiệu công tử đào hoa của mình.

Khi anh đang uống rượu giao bối với một người phụ nữ trông có vẻ lẳng lơ gợi cảm thì bên cạnh bỗng xuất hiện một người đàn ông nhìn là đã biết vừa mới trà trộn vào.

Người phụ nữ vừa nhìn thấy anh ta, sắc mắt lập tức trở nên trắng bệch, thả ly rượu trong tay xuống rồi vội vàng cười híp mắt định bước đến ôm chặt lấy người đàn ông trên mặt có vết sẹo do dao chém dài như con rết kia.

Cô ta dịu dàng nói: “Anh Long, anh mới đến sao?"
Người đàn ông được gọi là anh Long kia giơ tay tát mạnh vào khuôn mặt đang tươi cười của cô ta.


"Bốp" một tiếng vang dội khắp cả quán bar.

Người phụ nữ bị đánh ngã xuống đất, nước mắt lưng tròng, tiếp tục sợ hãi bò về phía anh Long kia, ôm đùi van xin anh ta tha thứ.

Kết quả lại bị đá văng sang phía bên kia.

Còn về phần Phùng Quang Hiển, anh đã bị vây quanh bởi những người đàn ông khác.

"Tên mặt trắng nhỏ kia, dám động đến người phụ nữ của anh Long sao!"
Một người trong số đó cầm chai rượu trên quầy bar, định đập về phía Phùng Quang Hiển.

Những người phụ nữ khác hoảng sợ rời đi như một tổ ong vỡ trận vậy.

Phùng Quang Hiển không ngốc, né đòn tương đối nhanh nhạy mà tránh thoát.

Tuy nhiên, ngay sau đó anh bị một người đàn ông khác đá vào bụng, đánh vào lưng, đau đến nỗi anh phải khuyu xuống cuộn tròn người lại...!
"Anh Long...".


Bình luận

Truyện đang đọc