“Tôi đây không phải là về rồi đây sao? Bà đã chuẩn bị tốt quà đáp lễ chưa?”
Cha Mạch đuối lý, cũng không biết tranh cãi thế nào, bèn chuyển đề tài.
“Đã sớm chuẩn bị xong rồi, con rể Kiều, con nghỉ ngơi một chút sau đó chuẩn bị cùng Tiểu Miên về nhà đi thôi.”
Mẹ Mạch nói với Kiều Minh Húc.
“Được ạ, không cần nôn nóng. Mặc dù bây giờ là mùa thu những mặt trời vẫn phải đến sáu giờ mới xuống núi.”
Kiều Minh Húc cười nhạt nói.
“Nhưng mà cũng không thể không nhanh chân lên được, chỉ sợ trên đường kẹt xe gì đó. Không được, các con vẫn nhanh đi về đi thôi.”
KO
Mẹ Mạch là người nóng tính, lập tức chỉ huy cha Mạch cùng Đồng Đồng đưa quà đáp lễ cho Tiểu Miên, để cho Tiểu Miên cùng Kiều Minh Húc chuẩn bị trở về.
Kiều Minh Húc cũng không ngồi lại nữa, anh ôm Tiểu Miên đứng dậy, đi theo bọn họ xuống lầu.
Lúc đi ngang qua tiểu khu, đương nhiên lại kéo theo ánh mắt của những
người xung quanh.
Kiều Minh Húc đặt Tiểu Miên ngồi vào ghế sau, rồi nói chuyện với cha mẹ
Mạch, sau đó lái xe rời đi.
Nhìn bóng dáng xe đi xa, vành mắt mẹ Mạch đỏ lên, nói: “Con gái gả ra
ngoài, cũng không biết bao giờ mới về lại nhà.”
“Thật là, con gái cũng phải gả đi phương xa, đều ở thành phố A này, muốn gặp thì gặp thôi. Con rể Kiều tốt như vậy, chúng ta nên vì Tiểu Miên mà vui vẻ mới được.”
Cha Mạch ở bên cạnh nói.
Mẹ Mạch lau nước mắt, gật đầu nói: “Ừ, chỉ cần Tiểu Miên hạnh phúc thì cho dù có cách chúng ta xa đến mấy, tôi cũng phải thật vui vẻ.”
“Đúng vậy, chúng ta về nhà thôi.”
Cha Mạch đỡ vai mẹ Mạch, hai người cùng bước về nhà.
“Chị và anh rể đã đi rồi ạ?”
Mạch Đồng Đồng ở nhà dọn dẹp, hỏi.
“Đi rồi. Đồng Đồng, đừng vội, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Mẹ Mạch nói với Đồng Đồng đang quét dọn ở bên kia.
“Mẹ, con không mệt, mẹ nghỉ ngơi đi.”
Mạch Đồng Đồng rất hiểu chuyện nói.
Mẹ Mạch cảm thán nhìn Mạch Đồng Đồng, nói: “Thật may là có Đồng Đồng đến nhà chúng ta, nếu không, cuộc sống sau này của chúng ta cô đơn biết bao!”
“Mẹ à, con cũng rất may mắn khi được trở thành người nhà với mọi người ạ.”
Mạch Đồng Đồng mắt đầy cảm động, nói: “Gặp được mọi người, con như bắt đầu một cuộc sống mới, không cần phải sống lang thang, không cần phải đói mỗi khi đông đến, không cần lo lắng ngày mai mình có chết yểu ở ngoài đường hay không nữa.”