NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN


Kiều Minh Húc cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Lâm Ngọc thật sự mắc bệnh nan y, anh vẫn chưa biết mình nên giải quyết như thế nào.

Anh có thể vô tình đến mức chẳng hỏi han, chẳng quan tâm ngó ngàng gì tới cô ta hay không? Tất nhiên là không thể rồi.

Cho nên, thật tốt khi cô ta vẫn khỏe mạnh.
Hơn nữa, cô ta dùng thủ đoạn này để lừa gạt và nổi máu ghen với anh càng khiến anh thấy chán ghét cô ta hơn.

Cô ta đúng là một kẻ ngang ngạnh và không biết lý lẽ.
Anh quay về phòng bệnh của Mạch Tiểu Miên, nhưng cô không nằm trên giường mà đang ngồi trên xe lăn, dựa vào tường, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tà dương rực rỡ nhẹ nhàng chiếu lên người cô và nối dài bóng xe lăn ở trên sàn, khiến con người ta cảm thấy có một chút cô đơn và trơ trọi.
Trái tim Kiều Minh Húc khẽ nhói lên một cái, anh bước tới cầm chăn bông choàng lên người cô và dịu dàng hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”
Cô cúi đầu, mỉm cười nhìn anh và nói: “Em đang nhìn nắng chiều, đẹp quá anh à.”
Kiều Minh Húc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.


Mặt trời lặn ở phía bên kia chân trời giống như một quả cầu lửa đỏ rực, anh cũng cảm thấy khung cảnh rất đẹp nên liền mở miệng đáp “Ừ” một tiếng.
Cô lại hỏi: “Sao anh quay về sớm vậy? Không ở bên cạnh Lâm Ngọc sao?”
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, giống như một người vợ bình thường đang hỏi han chồng của mình mới vừa trở về nhà.

Có điều, trái tim cô vô cùng chua xót và đau đớn.
Anh nhíu mày, trả lời: “Không cần ở cạnh cô ta đâu, chuyện bị ung thư tử cung là do cô ta tự bịa ra, cô ta đúng là hết thuốc chữa mà!”
Mạch Tiểu Miên cười khẽ: “Ha ha.

Anh biết rồi à?”
“Anh biết gì cơ?”
Cô vừa cười vừa nói: “Anh biết cô ta không phải bị ung thư tử cung rồi à? Nói chung cô ta còn rất trẻ, bề ngoài khỏe mạnh như thế thì rất ít có khả năng mắc các loại ung thư, cùng lắm là bị ư xơ tử cung thôi.”
“Em nhìn ra à?”
“Ừm, em nhìn ra chứ.

Anh quên em làm chuyên ngành gì rồi à, em nắm rõ triệu chứng bên ngoài của các loại bệnh này như lòng bàn tay đấy.”
Kiều Minh Húc tức giận nói: “Vậy tại sao em không nói với anh sớm hơn?”
Mạch Tiểu Miên phì cười: “Hề hề.


Em không biết mình có nên nói cho anh biết hay không.

Em nhìn là biết ngay cô ta nói dối như vậy là vì ghen khi nhìn thấy anh cõng em.

Hẳn là anh có thể hiểu mà.”
“Ừm.” Kiều Minh Húc rầu rĩ trả lời: “Chúng ta đừng nhắc tới cô ta nữa.

Lúc nãy bác sĩ đã đến khám cho em chưa?”
“Đã khám rồi, bác sĩ nói ngày mai em có thể về nhà tịnh dưỡng, chỉ cần mỗi ngày đều đặn đến bệnh viện kiểm tra một lần là được.”
“Vậy ngày mai chúng ta về nhà, dù sao ở bệnh viện cũng không thoải mái lắm.”
“Dạ, em cũng nghĩ như vậy.

Dù sao cái chân này của em…”
Cô đưa tay sờ đôi chân không cách gì có thể đứng dậy của mình, nở một nụ cười gượng gạo, nói: “Cũng không thể ngày một ngày hai mà có thể đứng dậy được.

Con người kể cũng thật là kỳ lạ.

Vừa nhìn thoáng qua em đã biết Lâm Ngọc giả vờ mắc ung thư tử cung, nhưng em lại không hiểu nổi vì sao đôi chân của em rõ ràng là rất lành lặn nhưng lại không thể đứng lên được.”
“Bác sĩ nói là do yếu tố tâm lý gây ra.

Hệ thống thần kinh trung ương của em hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Chỉ cần kiên nhẫn thêm một khoảng thời gian thì em sẽ có thể đứng lên được thôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc