NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN



Mẹ Mạch nói xong, đột nhiên nhớ lại lời Tiểu Miên vừa nói, kinh ngạc hỏi Phùng Quang Hiển: "Nhà hàng Hồng Tường Vi? Là gia đình cháu mở sao?"
"Đúng vậy bác gái, nhà hàng Hồng Tường Vi là sản nghiệp của Phùng Thị chúng cháu."
Phùng Quang Hiển không hề giấu giếm, nói: "Lúc nào cũng hoan nghênh bác đến nhà hàng gia đình cháu ăn cơm, chắc chắn là hoàn toàn miễn phí ạ."
Nói xong, anh còn lấy tấm thẻ lúc trước muốn tặng cho Tiểu Miên nhưng bị cô từ chối ra, đưa cho mẹ Mạch nói: "Bác trai, bác gái, lần này là cháu đi ngang qua, lỗ mãng đến thăm hỏi, cũng không có chuẩn bị quà cáp gì, thẻ này coi như món quà cháu tặng cho hai bác, hy vọng bác không chê chứ?"
Mẹ Mạch nghi ngờ nhận lấy tấm thẻ vàng có biểu tượng hoa Tường Vi màu đỏ, hỏi: “Có thẻ này rồi thì sau này bác ghé nhà hàng Hồng Tường Vi sẽ được giảm 50% sao?
"Bác gái à, không phải giảm 50% đâu, mà là hoàn toàn miễn phí.


Bác có thể ăn miễn phí ở bất cứ nhà hàng Hồng Tường Vi nào ạ!"
Phùng Quang Hiển cười nói.

"Hả? Tốt như vậy sao?"
Mẹ Mạch choáng váng.

"Mẹ Tiểu Miên, mau trả lại thẻ cho Quang Hiển đi, món quà lớn như vậy, chúng ta không thể nhận được."
Cha Mạch ở bên cạnh nói.

"Đúng đúng đúng, món quà này lớn quá rồi."
Mẹ Mạch dù rất muốn cầm lấy tấm thẻ vàng kia mang đi khoe khoang bà có thể ăn ở một nhà hàng sang trọng mà không cần phải trả tiền.

Nhưng mà bà không thể làm vậy được, bèn vội vàng trả thẻ vàng lại cho Phùng Quang Hiển.

"Bác gái..."

Phùng Quang Hiển cố ý giả bộ buồn rầu nói: "Xem ra sau này cháu cũng không thể đến nhà hai bác ăn cơm làm khách được rồi."
"Sao lại không thể?"
Mẹ Mạch thất vọng hỏi.

"Hai bác không chịu đến nhà hàng của cháu ăn cơm, cháu cũng không tiện đến nhà bác ăn cơm chùa được! Hai bác đối xử với cháu như người ngoài, cháu thật sự rất đau lòng đấy!"
Gương mặt điển trai của anh hơi nhăn lại, làm bộ vô cùng buồn bã tột.

Mạch Tiểu Miên thật muốn nhổ nước bọt vào mặt anh, mắng anh là một minh tinh màn bạc.

"Được rồi, được rồi, được rồi, bác cầm lấy!"
Mẹ Mạch thấy vậy bèn cầm lại tấm thẻ vàng kia, nói: "Vậy chúng ta không khách sáo nữa, sau này cháu nên đến nhà bác thường xuyên hơn đấy.

Nếm thử tài nấu nướng của bác có thể so sánh với đầu bếp nhà hàng của cháu không nhé."
Phùng Quang Hiển lập tức nở nụ cười, đôi mắt đào hoa sáng rực, đôi mi dài khẽ rung, vẻ đẹp trai tuấn lãng kia làm cho Mạch Tiểu Miên muốn vươn tay nhéo má anh vài cái.


Còn Đồng Đồng thì lại hoàn toàn si mê nhìn vào gương mặt của Phùng Quang Hiển.

Phùng Quang Hiển còn có hạn nên sau khi trò chuyện vui vẻ cùng mẹ Mạch trong 20 phút, chọc cho mẹ Mạch vui vẻ ngất trời xong, anh mới đứng dậy tạm biệt.

Mẹ Mạch nhiệt tình đưa anh đến cổng tiểu khu, dặn đi dặn lại bắt anh nhất định lần sau phải đến chơi.

Phùng Quang Hiển đồng ý sau đó ngồi lên chiếc Porsche sang trọng rời đi.

"Bà Mạch, cậu ấy là ai vậy? Bạn trai của Tiểu Miên sao?"
Các thím nhiều chuyện lại bắt đầu tò mò hỏi mẹ Mạch đang vô cùng vui vẻ..


Bình luận

Truyện đang đọc