Chương 409
Mạch Tiểu Miên tự giễu cười một tiếng, nói: “Có gì mà phải khổ sở cơ chứ? Bọn họ vốn chính là một đôi mà, chị có tư cách gì để khó chịu cơ chứ?”
“Chị dâu, chị thật đúng là.”
Nghe được những lời này của cô, Kiều Mai Kim cũng rất khó chịu, liền đưa tay giành lại ly rượu trên tay cô, nói: “Chị yên tâm, anh trai cùng chị mới thật sự là một đôi, Lâm Ngọc kia, cùng lắm cũng chỉ là một vai phụ nhỏ mà thôi, rất nhanh sẽ thối lui ra khỏi tâm mắt của anh ngay. Cuối cùng rồi hai người cũng sẽ sống thật hạnh phúc với nhau.”
“Ồ, vậy sao? Người chân chính phải bước ra khỏi tâm mắt của anh trai em, là chị, mà không phải là cô ta mới đúng chứ”
Mạch Tiểu Miên làm bộ như không thèm để ý đến, nói: “Chị cùng anh trai em, chỉ là bị ông nội em ép buộc hợp lại với nhau mà thôi.”
“Chị dâu à, không là người một nhà sế không vào cùng một cửa mà. Chị có thể đi vào cửa nhà họ Kiều chúng ta, đã nói lên đó là duyên phận, không dễ dàng chia lìa. Lấy sự hiểu biết của em với anh trai mình, anh ấy thật sự đối xử với chị không giống những người khác.”
Kiều Mai Kim võ bả vai cô, cười nói: “Chị cứ chờ đi, anh em sau cùng sẽ chỉ biết yêu một người mà thôi.”
“Ha ha.”
Mạch Tiểu Miên cười một tiếng, đứng lên nói: “Chị có hơi mệt, chị trở về phòng bệnh trước.”
“Không đợi anh trai em sao?”
Kiều Mai Kim vội vàng kéo cánh tay cô lại, hỏi.
“Em cảm thấy bây giờ chị thích hợp chờ anh ấy sao?”
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn hai người ở bên kia.
Chỉ thấy Lâm Ngọc giống như dây leo bám người vậy, dính chặt vào trong ngực Kiều Minh Húc, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng anh.
Một người mang vóc dáng cao lớn tuấn kiệt, một người dịu dàng mềm mại, nhìn là thấy đúng là một đôi trời sinh.
Còn cô chỉ là một người không quan trọng, người qua đường giáp mà thôi.
“Thật buồn nôn mài”
Kiều Mai Kim mắng một câu, vô cùng tức giận chạy tới, trực tiếp kéo Lâm Ngọc ra khỏi lồng ngực Kiều Minh Húc, nói: “Tôi nói này cô Lâm Ngọc, anh tôi là một người đã kết hôn rồi, dáng vẻ ôm ấp này của cô ở trước mặt mọi người còn ra thể thống gì chứ?”
Nói xong, cô ấy lại trừng mắt nhìn Kiều Minh Húc, nói: “Anh à, chẳng lẽ anh không hề suy nghĩ một chút nào đến tâm trạng của chị dâu sao?”
Sắc mặt Kiều Minh Húc bỗng nhiên thay đổi, thuận tay gạt tay cô ta ra, lấy tốc độ chạy nước rút 100m, chạy như bay về hướng đối diện đường xe chạy, giống như một cơn gió lốc.
Kiều Mai Kim cùng Lâm Ngọc đều ngẩn cả ra, ánh mắt đuổi theo bóng lưng anh.
Chỉ trong chớp mắt, đã nhìn thấy anh ôm chặt Mạch Tiểu Miên trong lồng ngực, té lăn trên mặt đất.
Một chiếc xe tải lớn ở bên cạnh thắng gấp lại, tài xế thò đầu ra khỏi cửa sổ tức giận măng lớn: “Có muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến tao chứ! Mẹ kiếp, thật là xui xẻo mà.”
Lúc này cả người Mạch Tiểu Miên đều được Kiều Minh Húc bảo vệ trong lồng ngực mình, vết thương đau đớn khiến cho cô tỉnh hồn lại.
Mới vừa rồi, cô định bụng đi tới đối diện đường bên kia đón xe. Tuy nhiên trong đầu vẫn còn đang nghĩ tới cảnh tượng Kiều Minh Húc cùng Lâm Ngọc ôm nhau, trong lòng liên không thể bình tĩnh nổi. Cô cũng không nhìn đường mà liều lĩnh đi vào đường xe chạy.