Đội trưởng Hoàng phụ trách quản lý nhận được một cuộc điện thoại lập tức căng thẳng ngay, vội vàng tập trung những cảnh sát viên trong trại, nói chủ tịch tập đoàn nhà họ Kiều sẽ đến đây.
Từ xưa đến giờ, tiền và quyền là mục tiêu mà con người tôn thờ.
Cho dù Kiều Minh Húc không hề có quyền lực cao nhất nhưng lại có tiền mà mọi người đều muốn có, vì thế, anh đi đến đâu cũng được coi là một nhân vật lớn.
Kiều Minh Húc bước xuống từ chiếc Land Rover thì thấy đội trưởng Hoàng dẫn theo vài cảnh sát viên đừng một bên đón chờ.
“Chủ tịch Kiều, xin chào xin chào!”
Đội trưởng Hoàng niềm nở đi lên trước, giơ tay muốn bắt tay với Kiều Minh Húc nhưng lại nhớ đến trên báo nói, Kiều Minh Húc có chứng sạch sẽ, trước giờ không thích bắt tay với ai, nên vội vàng rụt tay về, lau tay lên đồng phục cảnh sát.
“Xin chào!”
Kiều Minh Húc khẽ gật đầu.
“Trước đây đều là nhìn thấy chủ tịch Kiều trên báo, không ngờ bây giờ lại có vinh hạnh gặp chủ tịch Kiều ngoài đời thật.
Chủ tịch Kiều tài trí hơn người, phong độ ngời ngời, quả nhiên là tài năng trẻ…”
Đội trưởng Hoàng đang nịnh bợ.
Ông ta hy vọng có thể làm Kiều Minh Húc vui rồi có thể để con trai mới tốt nghiệp của mình, có thể vào làm chức vụ nào đó trong nhà họ Kiều.
Tập đoàn nhà họ Kiều, yêu cầu với nhân viên tương đối cao, cho dù là lao công cũng phải qua nhiều ải mới được vào.
Đương nhiên lương và phúc lợi của nó cũng là tốt nhất thành phố A.
Là một công ty mà một người làm công chen rách đầu cũng muốn vào.
Một khi có thể vào đó, cho dù là lao công cũng là một chuyện cảm thấy tự hào và kiêu ngạo.
“Được rồi.
”
Kiều Minh Húc khẽ nhíu mày.
Anh trước giờ luôn rất ghét những người có mưu đồ, nịnh nọt ra mặt: “Dẫn tôi đi gặp vợ chồng Trình Minh Hạo đi!”
“Vâng vâng.
”
Đội trưởng Hoàng thấy anh không nói nữa, cũng không dám nói tiếp, vội vàng dẫn anh vào.
Vì biết anh muốn đến, đội trưởng Hoàng ban nãy cố ý bảo người dọn dẹp sạch sẽ trại giam, nếu không nơi dơ bẩn mất trật tự này khó mà nhìn được.
Đi đến một phòng giam.
Bên trong giam riêng hai vợ chồng nhà họ Trình.
Hai người dựa sát vào nhau, nương tựa nhau bên góc tường, tóc tai rối bời, tinh thần tiều tụy, mặt mày nhợt nhạt, đôi mắt mất hồn, trông còn thảm thương hơn ăn mày già trên đường.
Khi thấy có người đến, bọn họ vốn đang cúi đầu, khẽ ngẩng đầu lên.