“Đừng dùng loại suy nghĩ nghèo nàn của mình mà nhìn nhận vấn đề của người khác. Cho dù tôi cần cái gì thì chỉ cần một cuộc điện thoại thôi. Cho dù là sáng sớm hay nửa đêm cũng sẽ nhanh chóng có người đưa tới.”
Kiều Minh Húc hơi giễu cợt nói.
“Có tiền có thể sai khiến ma quỷ cũng được mà!”
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh, nói: “Không phải chỉ nhiều hơn người ta vài đồng tiền thôi sao, còn bày ra dáng vẻ tự cao tự đại như thế. Khó trách mọi người đều ghét người giàu, hóa ra là do vẻ mặt thiếu đòn ấy.”
“Cái gọi là trong lòng ghét người giàu, chỉ là do bản thân người đó vô dụng nên bất bình mà thôi. Có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền xem.
“Chậc chậc, nói giống như anh rất có bản lĩnh vậy. Anh chỉ là đầu thai tốt mà thôi, nếu ném anh trên đường, để anh giống hệt những người kia, bắt đầu từ con số không, sau lưng còn gánh vác trách nhiệm gia đình, để xem anh còn ngạo mạn thế nào, ghét người giàu ra sao.”
“Đầu thai cũng là một loại năng lực đấy.”
Kiều Minh Húc nhún vai, nói: “Cũng không phải tôi kiêu ngạo, nhưng nếu đổi những người khác ở vị trí của tôi, chưa chắc bọn họ đã làm giỏi hơn tôi.”
“Anh lợi hại!”
Mạch Tiểu Miên lười nói vấn đề này với anh, bảo anh giúp đẩy xe lăn tới.
Kiều Minh Húc trực tiếp khom người ôm cô đến xe lăn, đẩy cô đi đánh răng rửa mặt.
Làm xong tất cả những chuyện này, anh lại ôm cô xuống lầu, đặt trên ghế số pha.
Thím Lý bèn hỗ trợ mang xe lăn xuống.
vài chiếc xe tới.
Sau đó Mạch Tiểu Miên nhìn thấy có người xách túi lớn túi nhỏ đem vào, để cho Kiều Minh Húc ký nhận.
Cô nhìn những chiếc túi kia một chút, phát hiện đều là những nhãn hiệu quần áo nổi tiếng, liền biết đó là quần áo ngày hôm qua Kiều Minh Húc bảo người ta đưa tới.
Kiều Minh Húc để cho thím lấy mang quần áo cùng giày dép lên lầu, treo vào tủ, dọn dẹp lại.
“Này, đây là mua quần áo cho tôi sao? Có cần thử trước xem có thích hợp không? Nếu mặc không hợp cũng có thể trả hàng lại.”
Kiều Minh Húc liếc mắt nhìn chân cô, nói: “Chân em còn bị thương, không thể thử quần áo được đâu.”
“Được rồi, tổng tài bá đạo ạ!”
Mạch Tiểu Miên bất đắc dĩ liếc nhìn anh.
Lúc này Kiều Minh Húc đã mang hòm thuốc hôm qua lấy về từ bệnh viện ra để đổi thuốc vết thương ở chân cho Mạch Tiểu Miên, bảo cô tự thay thuốc,
“Chân tôi dài, muốn tự đổi thuốc có chút khó khăn.”
Vì vừa rồi anh mới ra vẻ bá đạo, Mạch Tiểu Miên liền cố ý đưa chân nồng nặc mùi thuốc đến trước mặt anh, nói: “Anh đổi giúp tôi đi!”
Kiều Minh Húc có hơi chán ghét nhíu mày nói: “Tôi có bệnh sạch sẽ!”
“Chồng à!”
Mạch Tiểu Miên cố ý kéo dài giọng gọi anh.
Nghe thấy vậy, da gà da vịt của Kiều Minh Húc lại nổi lên, nói: “Gọi tên tôi.”
“Chồng ơi, giúp người ta một tay đi mà?”
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của anh, bèn nổi lên ý định trêu chọc, cố ý học giọng điệu con nít của Lâm Chí Linh, van nài anh.
Không biết tại sao khi Kiều Minh Húc nghe thấy cô gọi như vậy, trong lòng bất giác mềm nhũn ra, ngoan ngoãn ngồi xổm người xuống, đặt chân cô lên ghế dài, sau đó bắt đầu mở bằng gạc ra cho cô.
Bên trong băng gạc là da thịt bị thối rữa, cực kỳ khó nhìn đập vào mắt anh.
Theo lý thuyết, khi Kiều Minh Húc nhìn thấy loại chuyện này, anh phải cảm thấy dơ bẩn buồn nôn mới đúng.
Nhưng đối với Mạch Tiểu Miên, lại hết lần này đến lần khác không có vấn đề gì cả. Anh bắt đầu nghiêm túc tỉ mỉ giúp cô khử trùng vết thương, sau đó thoa thuốc lên.
Thím Lý từ dưới lầu đi lên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc đến nỗi miệng há to không khép lại được.
Thím Lý ở nhà họ Kiều làm giúp việc hơn mười năm, đối với Kiều Minh Húc cũng tương đối quen thuộc. Sau khi nhà nghỉ dưỡng bên này xây xong, cách nơi ở của bà cũng tương đối gần nên liền mời bà đến đây để giúp đỡ.