Mạch Tiểu Miên thấy những bộ trang phục này đều lấy phong cách đơn giản phóng khoáng, thuần sắc làm chủ. Cho dù là đồ công sở, quần áo thường, hay váy đều là phong cách yêu thích của cô.
“Anh cũng biết sở thích của tôi sao, đúng là làm khó cho anh rồi.”
Mạch Tiểu Miên tiện tay lấy một chiếc váy, nhìn bảng giá, 12.000 tệ.
“Thật là đắt mà.”
Cô không nhịn được nói một câu.”
“Không sao.”
Kiều Minh Húc đáp, nói thêm: “Bởi vì thời gian hơi gấp rút nên tôi tạm thời chỉ có thể đặt những bộ trang phục được may trong nước này cho em. Đợi vài hôm nữa tôi đưa em đi Paris, để cho tổ thiết kế làm cho em vài bộ quần áo đặc biệt hơn.”
“Có tiền, tự do, phóng khoáng quá nhi!”
Trừ những chữ này ra, Mạch Tiểu Miên thật sự không thể tìm được từ nào khác để hình dung về giọng điệu tiêu tiền như nước của anh.
“Chắc chắn rồi!”
Kiều Minh Húc nhún vai, từ trong đống quần áo lựa ra một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, đưa cho cô, nói: “Đợi lát nữa em có thể mặc cái này để về nhà mẹ.”
“Được.”
Dù sao ở đây bộ quần áo này cô cũng thích cả, tùy tiện chọn một món cũng không thành vấn đề.
Vấn đề bây giờ là hai chân cô bị thương, không thể đi bộ như bình thường mà
thôi.
Cha mẹ nhìn thấy chân cô bị thương, nhất định sẽ rất sốt ruột.
“Đúng rồi, tôi có thể thương lượng với anh một chuyện được không?”
Mạch Tiểu Miên ngẩng đầu nhìn anh, nói.
“Ù.”
Kiều Minh Húc nhàn nhạt đáp lại, dáng vẻ có lời mau nói, có rắm mau thả.
“Lúc về tiểu khu nhà tôi, tôi tự mình xuống đất đi, không cần phải dùng xe lăn khoa trương như vậy. Tránh cho người khác hiểu lầm sau khi tôi gả đến nhà họ Kiều, bị anh ngược đãi đến mức hai chân tàn phế.”
Mạch Tiểu Miên nhìn anh nói.
Kiều Minh Húc mặt đầy vạch đen, đáp: “Lý do này thật đúng là nhảm nhí mà.”
“Nhảm nhí thì nhảm nhí, dù sao tôi cũng không thể để cho người ta thấy
mình bị thương được. Càng không thể để cho cha mẹ của tôi biết. Tóm lại, sau khi xuống xe, tôi không muốn ngồi xe lăn.”
Mạch Tiểu Miên la lối ầm ĩ nói.
“Không ngồi cũng được, tôi có thể ôm em đi lên.”
Kiều Minh Húc trả lời: “Dù sao em cũng không nặng.”
“Hừ, lúc trước ai nói tôi không nhỏ nhắn đáng yêu, còn quá nặng hả?”
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh, nói: “Tự tôi đi bộ là được rồi, anh chỉ cần cho tôi mượn cánh tay, để cho chân tôi chạm đất một tí thôi.”
“Đúng là phụ nữ hay ghi thù mà. Lúc trước tôi chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà em nhớ tới bây giờ à. Khổng Tử nói quả nhiên không sai, phụ nữ cùng tiểu nhân là khó nuôi nhất mà.”
“Anh nuôi tôi sao?”
“Hôm nay tôi bắt đầu nuôi em đấy!”
“Không phải chỉ nuôi ba năm thôi à, dù khó nuôi hơn nữa thì chớp mắt một cái đã qua rồi.”
Mạch Tiểu Miên trề môi nói thêm: “Đừng nói như anh vĩ đại như thế chứ, cha mẹ tôi đã nuôi tôi 28 năm rồi đấy.”
Nghe được chữ ba năm kia, trái tim Kiều Minh Húc như bị thứ gì đó đâm phải vậy, sắc mặt trầm xuống, nói: “Em thay quần áo đi, tôi cũng đi thay quần áo đã. Lát nữa trở về nhà tôi một chút, sau đó sẽ đi thẳng tới nhà mẹ em.”
“Được.”
Mạch Tiểu Miên gật đầu một cái.
Kiều Minh Húc đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Mạch Tiểu Miên dùng gót chân tự mình đứng lên, thay bộ đồ ngủ trên người ra, mặc bộ váy dài màu đỏ thẫm vừa rồi Kiều Minh Húc mới lựa cho vào.
Chiếc váy này giống như được thiết kế ra cho cô vậy, mặc vào rất thích hợp.
Soi gương một chút, cô lại lựa giày mang vào chân.
Giày cũng rất vừa chân, chỉ là cái chân bị thương kia của cô hình như không mang được.
Kiều Minh Húc gõ cửa, hỏi cô đã thay quần áo xong chưa.