NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN

Chương 332

“Kiều…Mai…Kim”

Một tiếng rống giận vang lên.

Kiều Minh Húc đen mặt đứng ở sau lưng các cô: “Em là một cô gái, nói những lời đấy không thấy xấu hổ à?”

“Anh, bây giờ là thế kỷ 21, bàn luận những chuyện này rất bình thường.”

Kiều Mai Kim không hề sợ anh, phản bác lại.

“Em thật là hết thuốc chữa, anh phải nói cho ông nội biết, để roi của ông nội phục vụ em mới ph: “Thích nói thì nói, dù sao ông nội rất chiều em, sẽ không trách em đâu, hừ hừ hừ.”

Kiều Mai Kim nói xong, nhanh chóng chạy đi.

Kiều Minh Húc nhìn bóng lưng của cô ấy mắng một câu, sau đó có vẻ lúng túng nói với Mạch Tiểu Miên: “Không cần quan tâm con bé, nó không biết quản cái miệng của mình đâu: “Ha ha…”

Mạch Tiểu Miên cười khan một tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi làm đồ ăn sáng”

“Ừm”

Hai người đi vào phòng khách, chào hỏi Kiều Thanh, Kiều Hành Viễn và Trịnh Thái Mai.

Không biết có phải vì những lời Kiều Mai Kim vừa nói hay không, Mạch Tiểu Miên cảm ánh mắt mọi người nhìn cô như có gì đó sâu xa nghĩ đến những chuyển bọn họ đang nghĩ trong đầu không hề giống với sự thật, cô rất xấu hổ trốn vào phòng bếp.

Bởi vì là bữa sáng nên cũng không yêu cầu quá phức tạp.

Chỉ đơn giản nấu cháo, trứng luộc, bánh mì và sữa bò.

Sau khi hai người nấu bữa sáng xong, cả nhà bắt đầu ngồi vào bàn ăn.

Trong khi ăn sáng, Kiều Thanh luôn cười híp mắt nhìn chằm chăm hai người họ.

Khiến cho Mạch Tiểu Miên thấy cả người không được tự nhiên, chỉ muốn nhanh chóng ăn xong, chạy khỏi nhà họ Kiều.

Khó khăn lắm mới ăn sáng xong, hai người vừa sắp sửa đồ xong thì cũng đã đến giờ đi làm.

Hai người tạm biệt già trẻ trong nhà họ rồi vội vàng lên xe.

“Ngại chết mất, ngại quá đi thôi!”

Mạch Tiểu Miên vừa lên trên xe, cô đã không nhịn được: mà than phiền trong sự bực bội: “Ngày hôm qua chúng ta có làm gì đâu, bọn họ lại tưởng rằng chúng ta đã đại chiến mười tám hiệp, trí tưởng tượng đó cũng quá “Chúng ta thật sự không làm gì sao?”

Kiều Minh Húc nhìn khuôn mặt sắp phát điên của cô qua kính chiếu hậu thì cố ý hỏi.

“Chuyện này… “

Mạch Tiểu Miên vừa nghĩ tới vẻ mặt của bản thân khi bị anh hôn lên má thì cũng nghẹn lời. Cô suy nghĩ một chút, không nhịn được lại nói thêm: hôm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, thế nhưng đó cũng chỉ là hiểu nhầm mà thôi. Ông nội của anh thấy biểu hiện của tôi thì lầm tưởng rằng trong bụng tôi đang có đứa con của anh. Làm sao họ có thể biết được vốn dĩ tôi với anh không phải là vợ chồng thật sự, chúng ta không thể nào làm ra chuyện đó được.”

“Ha ha”

Kiều Minh Húc cười không nói gì thêm.

Đúng vậy, hai người cũng không phải là vợ chồng thật sự, cũng không thể vô liêm sỉ mà tiếp xúc thân mật với nhau hơn nữa.

Anh nhất định phải kiềm chế ham muốn của bản thân đối với cô mới phải.

Bình luận

Truyện đang đọc