Chương 710
Hai mắt Mạch Tiểu Miên sáng lên, nhớ đến kết quả khen thưởng lần đó, chính là anh cùng mình đi phố ẩm thực ăn ruột heo.
Nhớ đến cảnh tượng của anh khi đó, cô không kìm được mà muốn cười.
Kiều Minh Húc nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cô, không biết trong đầu cô đang nghĩ đến chuyện xấu xa gì nên trợn mắt với cô một cái rồi: “Thưởng một nụ hôn.”
“Xùy!”
Mạch Tiểu Miên rất thất vọng bĩu môi: “Em còn tưởng anh sẽ thưởng em thứ gì hiếm lạ lắm, chẳng qua chỉ là một cái hôn thôi sao? Em có thể thưởng anh mười tám cái.”
“Được thôi, mau thưởng anh mười tám cái.”
Kiều Minh Húc rất vui vẻ đưa mặt qua.
“Cút, trước mắt anh vẫn chưa làm ra được công lao gì, bổn cung tạm thời không thưởng.”
Mạch Tiểu Miên trợn mắt với anh một cái rồi cúi đầu húp một ngụm canh.
Uống ngụm thứ hai, dường như cảm giác tốt hơn, thậm chí còn có cảm giác thèm ăn.”
Nhưng mà, cô vẫn giả vờ nhăn mày nói: “Đổi phần thưởng, em sẽ uống sạch nó, ví dụ…”
“Tuyệt đối không đến phố ẩm thực ăn ruột heo.”
Kiều Minh Húc nhanh miệng.
“Anh không nói thì thôi, anh vừa nói em lại rất muốn ăn đó, phải làm sao đây? Phải làm sao đây?”
Mặt cô đầy vẻ bối rối sầu não.
Kiều Minh Húc thật muốn đánh cô.
“Mợ chủ, cô muốn ăn ruột heo? Vậy ngày mai tôi làm cho cô. Ông Trương nhà tôi cũng thích ăn cái này lắm, món này cũng là món tủ của tôi, chỉ là cậu chủ không chịu ăn món này nên không làm.”
Dì Trương vừa nghe thấy đã vội vàng nói.
“Được thôi được thôi, ngày mai dì làm.”
Mạch Tiểu Miên thật lòng thích ăn ruột heo xào, không phải cố tình chọc tức Kiều Minh Húc.
“Cậu chủ, có muốn làm không?”
Dì Trương cảm thấy nên hỏi ý kiến của Kiều Minh Húc thì tốt hơn, tránh làm anh không vui.
“Ừm, mợ chủ bảo làm thì làm đi, nhưng nhất định phải rửa sạch sẽ cho tôi, không được có mùi lạ.”
Kiều Minh Húc nhớ lại hôm đó ăn ruột heo trên phố ẩm thực, hình như còn có một chút mùi lạ như cức heo vậy.
Vừa nhớ lại, con người muốn ăn ruột đựng cức heo, dạ dày của anh không tự chủ được mà sôi sục kháng nghị.
Mạch Tiểu Miên hài lòng cúi đầu, tích cực uống hết bát canh, nói với dì Trương: “Canh này rất ngon, ngày mai tiếp tục nấu đi.”
“Được thôi, mợ chủ.”
Dì Trương rất vui dọn bát canh đi.