Chương 489
Mạch Tiểu Miên nhìn về phía Kiều Minh Húc.
Trên mặt Kiều Minh Húc đã lộ ra vẻ chán ghét không hề che giấu.
Đây là chuyện không thể trách anh được, đổi lại thành bất kỳ người nào khác, cũng sẽ chán ghét loại chuyện này mà thôi.
“Chú, dì, hai người mau đứng dậy trước đi đã.”
“Tiểu Miên à, nếu các con không đồng ý, chúng ta sẽ không đứng dậy. Nhà họ Trình hai bác chỉ còn lại một mình huyết mạch là Trình Đông Thành, không thể để nó cứ như vậy mà chết đi được. Đều do chúng ta cả, nếu không, Đông Thành cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay, nhất định nó đã cùng con hạnh phúc kết hôn sinh con rồi, hu hu…”
Mẹ Trình nói rồi rưng rưng, khóc lóc đầy tự trách.
Mạch Tiểu Miên nghe thấy lời bà nói có ẩn ý gì đó, không nhịn được hỏi: “Trình Tây Thành rốt cuộc là từ đâu ra vậy ạ? Tại sao trước đây con chưa từng biết Đông Thành có một người anh em song sinh nữa vậy?”
“Ngày đó, sau khi dì sinh hai anh em nó không lâu, liền gặp một thầy bói. Ông ấy nói số mệnh của hai anh em tương khắc với nhau, nếu được nuôi dưỡng cùng nhau, chắc chắn sẽ đấu đá lẫn nhau, dẫn đến tai nạn đổ máu. Thế nên, dì mới gửi Tây Thành nuôi ở bên ngoài, giữ lại Đông Thành. Đông Thành vẫn luôn không biết mình còn có một người anh em sinh đôi. Vào năm mà các con thi vào đại học, Tây Thành xảy ra chuyện, lái xe máy đụng phải người khác. Nó đột nhiên tìm tới chúng ta, cầu xin chúng ta cứu nó. Hơn nữa còn nói nhiều năm qua nó chịu khổ như vậy đều là do hai bác. Dù sao nó cũng là con của chúng ta, thêm vào đó trong lòng cũng ôm áy náy với nó, quả thực không muốn để nó phải vào ngục giam chịu khổ cực. Lúc ấy Đông Thành lại nghe được, liền nói để cho nó thay Tây Thành đối mặt với pháp luật. Hai bác đều rất khiếp sợ, nhưng cũng không biết làm thế nào cả. Tuy nhiên, Đông Thành lại cố ý muốn chịu tội thay em mình, hơn nữa nhìn Tây Thành đáng thương đau khổ như vậy, nên hai bác cuối cùng cũng đồng ý cho Đông Thành đi chịu tội thay, bị kết án ba năm tù. Sau khi Đông Thành bị đưa vào tù, chúng ta đã để nó sống cuộc sống của Đông Thành. Ai biết được, ba năm sau, Đông Thành ra tù, lại giết chết Tây Thành. Còn về phần tại sao Đông Thành lại giết chết Tây Thành, hai bác cũng không biết, hu hu…”
Mẹ Trình khóc xong, cuối cùng cũng không chống đỡ được, mà ngã khụy xuống đất.
Mạch Tiểu Miên cùng cha Trình vội vàng đưa tay ra đỡ bà.
Bà hơi lấy lại tinh thần, níu lấy tay Tiểu Miên cầu khẩn.
“Hai bác đi về trước đi, tôi sẽ cố gắng hết sức, tuy nhiên cũng không thể bảo đảm được là có thể giúp được hay không. Vụ án này quá sức tệ rồi.”
Kiều Minh Húc ở bên cạnh lên tiếng.
Nghe những lời này của anh, cha mẹ Trình vốn dĩ mang ánh mắt tuyệt vọng, đã thoáng qua lên một chút hy vọng, vội vàng dập đầu với Kiều Minh Húc: “Cảm ơn tổng giám đốc Kiều, cám ơn Tiểu Miên.”
“Đứng dậy đi ra ngoài đi!”
Kiều Minh Húc nói với giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Nếu không, cái gì tôi cũng sẽ không làm.”
Cha mẹ Trình nghe thấy vậy, liền vội vàng đứng dậy, chào tạm biệt bọn họ rồi ra về.
“Thím Trương, lau sàn nhà đi.”
Nhìn thấy bọn họ đã đi xa, Kiều Minh Húc lập tức lên tiếng gọi thím Trương.
Thím Trương vội vàng mang cây lau sàn đến.