Chương 526
“Con không đi được thì sao mẹ có thể dìu con chứ? Mẹ làm gì có sức đâu mà bế con? Để Minh Húc bế con đi. Hai đứa là vợ chồng, ngại cái gì?”
Mẹ Mạch biết bọn họ ngại nên mới thêm vào một câu: “Giữa vợ chồng thì còn gì chưa từng nhìn đâu? Cần gì phải thẹn? Minh Húc, nhanh lên, con xem Tiểu Miên nhịn đến nỗi mặt khó coi chưa kìa, không có lại viêm bàng quang đó.”
Kiều Minh Húc nghe vậy thì không quan tâm gì nữa cả mà cúi người ôm Mạch Tiểu Miên lên rồi đưa cô đến thẳng nhà vệ sinh.
Nhưng chân của Tiểu Miên không có sức lực, không đứng vững được nên đến việc cởi quần ra cũng rất khó khăn.
Cô nói với anh một cách vô cùng khó xử: “Anh gọi mẹ em ra đây đi.”
Kiều Minh Húc nói: “Giống như mẹ em nói đó. Em còn chỗ nào mà anh chưa bao giờ thấy đâu?”
Nói xong, mặt của anh cũng đỏ lên.
Mạch Tiểu Miên thì vô cùng ngượng nghịu.
“Anh đảm bảo sẽ không nhìn.”
Kiều Minh Húc nói xong thì nhắm mắt rồi đưa hai tay về phía thắt lưng của cô…
Nhưng ai mà ngờ được bàn tay ấy lại đặt xuống một nơi không chính xác, vào phía trên mông của cô…
Mạch Tiểu Miên giống như bị điện giật…
Cảm giác sai sai khiến anh biết rằng mình đã chạm vào nhầm chỗ nên vội vàng xin lỗi cô rồi hướng tay lên trên. Sau đó anh tìm được thắt lưng của cô thì kéo xuống rồi đặt cô lên trên bồn cầu và đi ra ngoài.
Hai người ngượng đến mức tai đỏ cả lên.
Mạch Tiểu Miên đã nhịn đến mức hơi gấp gáp.
Nhưng anh đang ở đây, cô không muốn anh nghe thấy tiếng nước gì. Làm vậy thì mất mặt lắm.
“Anh.. có thể ra ngoài không? Anh ở đây thì em không thể đi được.”
“Được.”
Lúc này Kiều Minh Húc cũng cảm nhận được không khí rất ngượng nên anh nhanh chóng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Thấy anh đã đi nên Mạch Tiểu Miên mới thoải mái đi được.
Sau khi xả xong thì cô muốn tự đứng dậy.
Nhưng ai ngờ được lần đứng lên này lại khiến cơ thể cô mất thăng bằng. Cô ngồi trên mặt đất rồi thở hổn hển, phần đầu cũng vì động tác này mà bị đau.
Kiều Minh Húc ở bên ngoài nghe được tiếng động thì vội vàng đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy cô ngồi trên mặt đất với dáng vẻ sững sờ thì anh cũng ngây người. Sau khi phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra thì anh mới mau chóng ôm cô dậy.
Mạch Tiểu Miên ngại đến muốn chết đi.
Cô không nhịn được mà đập mạnh vào hai chân mình: “Sao mày không đứng lên? Sao lại không đứng được? Sao lại có thể vô dụng đến thế?”
Kiều Minh Húc vội vàng nắm lấy hai tay cô rồi nói: “Mạch Tiểu Miên, đủ rồi!”
“Đúng vậy, em đủ rồi. Em là một kẻ vô dụng đến mức việc đi vệ sinh cũng không làm được.”
Hai mắt Mạch Tiểu Miên đẫm lệ: “Sao em có thể sống trên đời này để làm khổ người khác được chứ? Bọn mình nhanh chóng ly hôn đi, em không muốn tiếp tục làm liên luỵ đến anh nữa. Dù sao sớm muộn chúng ta cũng sẽ ly hôn mà.”