NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN



Lãnh Kiều Thi lạnh lùng liếc mắt nhìn Phùng Quang Hiển nói: "Đi thôi!"
Phùng Quang Hiển im lặng đi theo cô ấy ra ngoài.

Lãnh Kiều Thi không thèm quay đầu nhìn anh, cũng không lên xe của anh mà đưa tay bắt một chiếc taxi, trực tiếp chui vào sau đó nghênh ngang rời đi.

Phùng Quang Hiển cũng không để ý lắm, anh lên chiếc Porsche của mình rồi phóng đi ...!
Anh không về nhà mà chạy đến thẳng nhà họ Mạch.

Ngay khi chiếc Porsche màu trắng của anh xuất hiện tại khu phố nhà họ Mạch ở đã lập tức khiến không ít người dừng chân lại xem.


Tin tức con gái nhà họ Mạch sắp kết hôn với tổng giám đốc của tập đoàn Kiều Thị đã sớm truyền khắp cả khu tiểu khu rồi.

Ban đầu mọi người đều nghĩ đó là Kiều Minh Húc, nhưng khi Phùng Quang Hiển bước ra thì mới biết không phải.

Tuy nhiên, đêm đó một số người cũng từng nhìn thấy Phùng Quang Hiển, cũng nhận ra anh là thiếu gia của nhà hàng Hồng Tường Vi, biết anh cũng đến tìm Tiểu Miên.

Đúng lúc mẹ Mạch đang tảm chuyện với những người khác trong tiểu khu, nhìn thấy Phùng Quang Hiển liền vội vàng đi tới, gọi một tiếng rất quen thuộc: "Quang Hiển à, con đến chơi sao?"
"Vâng, bác gái, cháu muốn đến nhà bác ngồi chơi một lúc, Tiểu Miên có nhà không ạ?"
Phùng Quang Hiển lễ phép hỏi.

"Hôm nay con bé có chút việc, vẫn còn chưa về.

Hay là con lên ngồi chơi trò chuyện với bác trước nhé?"
"Được ạ"
Phùng Quang Hiển đi theo mẹ Mạch lên lầu.

Vừa bước vào nhà, Phùng Quang Hiển đã không kịp mà hỏi chuyện xảy ra giữa Mạch Tiểu Miên và Kiều Minh Húc, tại sao hai người bọn họ lại kết hôn.

"Quang Hiển à, bác biết cháu cũng thích Tiểu Miên, cũng biết cháu có Vợ chưa cưới rồi, không thể ở một chỗ cùng Tiểu Miên được.

Nhưng mà Tiểu Miên tuổi không còn nhỏ nữa, ông cụ nhà họ Kiều rất thích Tiểu Miên, tự mình đến nhà cầu hôn con bé.


Tiểu Miên cũng không phản đối nên chỉ có thể để bọn họ kết hôn mà thôi."
Mẹ Mạch vui vẻ nói: "Cuối tháng này bọn họ sẽ kết hôn, bác sẽ nhờ Tiểu Miên gửi thiệp mời cho cháu.

Với tư cách là một người bạn, đến lúc đó cháu nhất định phải tới uống rượu mừng của hai đứa nó nhé."
"Cuối tháng này sẽ kết hôn rồi ạ?".

Lòng của Phùng Quang Hiển lại chùng xuống, anh nói: "Nhanh như vậy sao?"
"Đúng vậy, đây là ngày mà nhà họ Kiều bọn họ lựa chọn.

Có lẽ là muốn nhanh chóng đón Tiểu Miên về làm dâu, sớm được ôm cháu trai đấy.

Ha ha, bác đã đợi rất lâu rồi mới đến ngày này đấy.

Cháu nói xem, dáng dấp của Tiểu Miên nhà chúng ta đẹp như vậy, Minh Húc lại đẹp trai thể, hai gen tốt kết hợp lại với nhau, nếu sinh con ra nhất định sẽ đẹp giống như thiên thần..."
Mẹ Mạch càng nói càng phấn khích, mặt đầy mong mỏi về tương lại hạnh phúc của Mạch Tiểu Miên.

Phùng Quang Hiển vốn muốn nói ra chuyện của Kiều Minh Húc và Lâm Ngọc, nhưng nhìn thấy bà say sưa kích động như vậy thì cũng không thể nói được gì nữa.

Trảnh lại làm phiền đến hạnh phúc của người ta.

Mẹ Mạch gọi điện cho Tiểu Miên, hỏi khi nào cô về.


Lúc này đúng lúc Tiểu Miên có một vụ án cần giám định, cho nên tạm thời cô không thể trở về được.

Mẹ Mạch nói lại cho Phùng Quang Hiển biết.

Phùng Quang Hiển thấy Mạch Tiểu Miên không về được, cũng chỉ đơn giản trò chuyện vài câu với mẹ Mạch, sau đó tạm biệt rời đi.

Sau khi mẹ Mạch tiễn anh ấy ra khỏi cổng tiểu khu, những cô ba bà sảu nhiều chuyện lập tức xông đến, hỏi bà ấy về chuyện Phùng Quang Hiển có bạn gái hay đại loại vậy, muốn bà mai mối cho con gái hoặc là họ hàng của bọn họ.

"Các bà cứ giữ lại tâm tư đó đi, Quang Hiển chỉ thích Tiểu Miên nhà chúng tôi, nhưng đáng tiếc, Tiểu Miên lại muốn gả cho Kiều Minh Húc.

Thế nên cậu ấy chỉ có thể thất vọng thôi."
Mẹ Mạch mang vẻ mặt khinh thường nói: "Huống chi các bà xem lại con gái nhà mình thử, có đứa nào nổi bật như Tiểu Miên nhà chúng tôi không? Quang Hiển người ta làm sao có thể để mắt đến chứ?"
"Bà Mạch à, đúng là dáng vẻ của Tiểu Miên không tệ, nhưng trước kia chẳng phải không ai thèm lấy sao? Con bé làm cái nghề kinh khủng như pháp y đó, chẳng lẽ không sợ nhà họ Kiều sẽ chê ghét sao? Tôi cảm thấy tốt hơn hết là đừng nên mừng vội, tránh cho đến lúc đó bão tố làm thay đổi đấy."
Bà Trần bị đả kích nên chỉ có thể châm chọc nói.

"Tôi nhổ vào!".


Bình luận

Truyện đang đọc