NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN



Phùng Quang Hiển nhìn về phía chân cô, nói: “Thuốc đặc hiệu của anh thế nào? Có phải vết thương lành rồi không?”
“Ừ, mặc dù còn chưa khỏi hẳn, nhưng đi lại không có trở ngại gì.

Thuốc đặc hiệu này của anh thật đúng là lợi hại.”
Mạch Tiểu Miên vô cùng cảm kích nói.
“Đương nhiên, thuốc này là thuốc chuyên dụng đấy.

Nếu mua ngoài thị trường ít nhất cũng mấy trăm nghìn tệ một chai nhỏ.”

Phùng Quang Hiển nói.
Mạch Tiểu Miên chậc lưỡi, đáp: “Đắt như vậy sao?”
“Ừ.

Tuy nhiên anh không tốn tiền, là người khác đưa tặng.
Em cũng không cần phải cảm thấy thiếu nợ anh hay có gánh nặng gì trong lòng cả.”
Phùng Quang Hiển hơi nhướng mày lên, dưới đôi mắt phượng xanh thẳm kia nở nụ cười tà mị, nói: “Tuy nhiên nếu như em muốn lấy thân báo đáp, anh cũng không ngại đâu.”
“Bậy bạ, tôi đã là phụ nữ có chồng rồi nhé.”
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn anh, nói.
“Thật là đả kích mà!”
Phùng Quang Hiển giả bộ ra vẻ buồn như đưa đám, nói: “Anh cũng sẽ nhanh chóng trở thành người đàn ông của gia đình thôi.”
“Hả? Anh chuẩn bị kết hôn cùng Lãnh Kiều Thi rồi sao?”
“ừ”
Phùng Quang Hiển thu hồi vẻ bất cần đời của mình lại, vẻ mặt như không quan tâm lắm, có hơi buồn rầu nói: “Đúng vậy, ông nội muốn anh sớm kết hôn.”
“Đúng rồi, ông nội anh sao rồi? Không có việc gì lớn chứ?”
Mạch Tiểu Miên quan tâm hỏi.
“Bệnh cũ thôi, bác sĩ nói, lớn cũng có thể nói là lớn, mà nhỏ cũng có thể nói là nhỏ.


Thế nên, bây giờ nguyện vọng lớn nhất của ông ấy chính là hy vọng anh có thể sớm ổn định, kết hôn sinh con đẻ cái, để ông ấy được ôm chặt.”
“Ôi chao”
Mạch Tiểu Miên thở dài, nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng trong trẻo của Lãnh Kiều Thi kia, nói: “Thật ra thì, Lãnh Kiều Thi cũng không tệ.

Các anh nếu phải trở thành vợ chồng, vậy sao không thử chung sống thật tốt với nhau chứ? Nói không chừng anh sẽ yêu cô ấy, mà cô ấy cũng sẽ yêu anh.”
“Ha ha, sao có thể như vậy được chứ?”
Phùng Quang Hiển mặt đầy giễu cợt nói: “Lúc cô ấy còn mặc tả anh đã biết cô ấy rồi, vân luôn không ưa gì cô nàng cả, bây giờ càng không thể thích cô ấy được.

Huống chỉ, cô ấy cũng đã có người mình thích, cũng không thích anh.

Mỗi lần bọn anh gặp mặt luôn đối chọi gay gắt, không hề có chút cảm tình nào cả.

Vận mệnh lại buộc hai đứa kết hôn với nhau, thật đúng là quá châm chọc mài”
“Nếu như vậy, ban đầu sao anh lại đồng ý đính hôn cơ chứ?”
“Ông nội cô ấy cùng ông nội anh ngày đó là chiến hữu.


Ở trên chiến trường ông ấy đã từng giúp ông nội anh cản đạn, hai người kết nghĩa sống chết có nhau.

Hơn nữa cũng đã trao đổi tín vật, hy vọng sau này có một ngày có thể kết thành thông gia.

Nhưng bọn họ đều sinh con trai, không có cách nào thực hiện được nguyện vọng này cả.

Cho đến khi có anh cùng Lãnh Kiều Thi.

Vì thế, mới cưỡng ép muốn ghép hai bọn anh lại với nhau.

Chủ yếu nhất là, giữa hai nhà bọn anh còn có quan hệ mật thiết về lợi ích kinh tế.

Nếu kết hợp với nhau, sẽ cùng thắng lợi mà thôi.”


Bình luận

Truyện đang đọc