Mạch Tiểu Miên nhìn thấy sắc mặt khó coi của Kiều Minh Húc, bèn hỏi: "Sao rồi? Chồng cô ấy nói thế nào?"
Kiều Minh Húc liền đem cuộc hội thoại vừa rồi nói cho cô nghe.
Mạch Tiểu Miên vừa nghe xong, lập tức nổi giận nói: "Trên đời này lại còn có loại đàn ông này sao! Khó trách Đường Đình Đình lại nghĩ không thông, tuy nhiên, vì loại đàn ông này mà tự sát thì thật đúng là đầu óc bị nước vào.
Cũng không suy nghĩ cho cha mẹ của mình!"
Lúc bọn họ nói chuyện, Đường Đình Đình cũng tỉnh lại, cũng nghe được lời nói của Mạch Tiểu Miên.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má cô ấy, lòng đau như cắt.
Ngày đó, cô ấy và có thể ở chung một chỗ với anh ta, mặc cho người nhà họ Cổ cùng bạn của cô ấy phản đối.
Cô ấy cho rằng chỉ cần có tình yêu sẽ có tất cả.
Vì vậy, một cô con gái một vốn được nuông chiều từ bé như cô ấy, vì để cho anh ta vui vẻ, đã cố gắng học nấu ăn, mỗi ngày giống như vú em hầu hạ anh ta.
Kết quả, cái hai người gọi là tình yêu, chưa tới một năm, anh ta đã ở bên ngoài phách lối.
Còn chế cô ta dài dòng không thú vị.
Lòng cô ta cũng lạnh.
Làm sao cũng không nghĩ tới, vì yêu anh ta, cô ấy từ bỏ nhiều như vậy, cuối cùng lại đối lấy dáng vẻ như thế này.
Ngày đó, cô ấy đã đảm bảo với người nhà cùng bạn bè rằng, cô ấy tin tưởng anh ta.
Anh ta nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời này.
Bây giờ, chỉ mới một năm đã thành dáng vẻ này, cô ấy cũng không còn mặt mũi mà đối diện với cha mẹ, liên nghĩ đến cái chết.
Thật ra thì vừa rồi lúc Kiều Minh Húc lục tìm di động để gọi điện thoại, cô ấy đã tỉnh rồi.
Trong lòng cô ấy vẫn ôm chút hy vọng, mong đợi anh ta nghe được tin cô ấy tự sát sẽ lo lắng chạy tới.
Nói với cô ấy, anh ta không thể không có cô ấy, sau này sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Kết quả...!
Nghĩ tới đây, trái tim vốn đã bị thương lại càng thêm khô cằn.
Mạch Tiểu Miên nhìn thấy khóe mắt đầy nước mắt của cô ấy, biết cô gái kia đã tỉnh, bèn đưa tay đẩy cô ấy một cái, nói: "Nếu đã tỉnh thì đừng giả bộ nữa.
Đoản chừng vừa rồi cô cũng đã nghe rồi đấy.
Cô quan tâm người ta, cũng không thèm quan tâm bản thân mình.
Cho dù có có chết, anh ta cũng sẽ không liếc mắt nhìn cô đâu.
Nếu như cô vẫn muốn tiếp tục đi tìm cái chết thì tôi cũng không ngăn cô nữa.
Để cho cô chết chìm, sau đó thi thể của cô sẽ bị cá biển ăn, ngay cả xương cũng không còn một mảnh.
Còn thảm hơn chữ thảm nữa.
Về phần người kia ấy à, còn có thể tìm vợ khác, phong lưu vui vẻ..."
"Đừng nói nữa!"
Đường Đình Đình ngồi dậy từ bãi cát, sau đó hét về phía Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên im lặng, lẳng lặng nhìn cô ta.
Đường Đình Đình hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó dụi đầu vào đầu gối, hai tay ôm lấy thân mình.
Đầu tiên là khóc thật khẽ, sau đó lại càng ngày càng lớn tiếng, cuối cùng biến thành gào khóc thất thanh.
Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên cũng không khuyên nhủ gì, để mặc kệ cô ấy khóc.
Nỗi buồn của người này, cần phải được giải tỏa.
Một người nếu gặp phải đả kích, im lặng không nói, mang tất cả khổ sở ủy khuất vào trong lòng từ từ gặm nhấm, nhất định sẽ khiến cho suy nghĩ của bản thân không minh mẫn.
Tuy nhiên nếu như chịu lớn tiếng giải tỏa ra, khóc to một trận.
Sau khi khóc xong có lẽ sẽ nghiêm túc nhìn kỹ lại bản thân mình.
Sau đó cảm thấy mọi chuyện quả thật là buồn cười, từ đó một lần nữa thức tỉnh đối mặt với thế giới, sống một cuộc sống mới.
Mặc dù tiếng khóc của cô ấy rất phiền não, nhưng Kiều Minh Húc cùng Mạch Tiểu Miên cũng không dám rời đi, mà ngồi nhìn cô ấy khóc.
Lúc tiếng khóc của cô gái ấy càng to hơn, hai người cũng sẽ không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn nhau cười một tiếng.
Mỗi lần nhìn nhau cười, Mạch Tiểu Miên đều cảm thấy trong lòng mình giống như một nước bị ném hòn đá vào vậy, kích thích nổi lên hàng loạt rung động khác thường, nhộn nhạo từng sợi dây thần kinh.
Kiều Minh Húc cũng có loại cảm giác giống như vậy.
Anh đặc biệt thích nhìn Mạch Tiểu Miên né tránh mỗi lúc anh đưa mắt nhìn cô, cùng với lỗ tai đỏ bừng ấy.
Đẹp như vậy, quyến rũ như thế.
Ước chừng nửa giờ sau, tiếng khóc của Đường Đình Đình từ từ dừng lại, bỗng nhiên cô ta cầm túi đứng lên.
"Cô muốn làm gì?"
Mạch Tiểu Miên nắm tay cô ấy lại.
"Buông tôi ra."