Mạch Tiểu Miên nằm trên giường, một lúc lâu cũng không thể nào ngủ được.
Cô vô thức cầm điện thoại lên, không tự chủ được mà tìm kiếm ba chữ Kiều
Minh Húc trên Baidu.
Mấy chục trang tin tức tìm kiếm hiện ra.
Cô lượt xem vài bài báo, tìm thấy bức ảnh của anh và bạn gái Lâm Ngọc cùng nhau ở Paris.
Người biên tập đã miêu tả những cử chỉ lãng mạn giữa hai người bằng một giọng điệu vô cùng ca tụng, kèm theo những bức ảnh ...!
Trông có vẻ hai người bọn họ thật sự rất yêu nhau.
Trong mối quan hệ thân mật của bọn họ, cô đột nhiên bước vào như vậy, khiến giữa bọn họ xuất hiện thêm một bức tường vô hình.
Cô không biết tại sao nhà họ Kiều lại không thích Lâm Ngọc và Kiều Minh Húc ở cùng nhau, cũng không hiểu tại sao hết lần này đến lần khác lại nhìn trúng cô.
Đây rốt cuộc là muốn để trả ơn, hay là muốn cô trở thành vật hy sinh?
Cô lại nghĩ đến vẻ mặt hạnh phúc tối nay của cha mẹ, đành cười khổ, sau đó đóng trang web kia lại, tìm kiếm thông tin mới nhất về khám nghiệm pháp y để xem...!
Ngày hôm sau, Mạch Tiểu Miên vẫn đi làm như thường lệ.
Mấy ngày nay cũng không có vụ án giết người hay gây thương tích nghiêm trọng nào cả mà chỉ xảy ra một số vụ án nhỏ vặt vãnh về an ninh trật tự thôi.
Những chuyện xác định danh tính này các pháp y khác làm là được, không cần cô phải ra tay.
Tuy nhiên cô cũng không có ngồi yên rảnh rỗi, cô bắt đầu đọc lại cuốn sách "Sổ tay pháp y" của Trang Hồng Linh, nghiên cứu tất cả thái độ và phương pháp xử lý của bà ấy trong từng vụ án, cũng như kinh nghiệm của bà.
Càng đọc cô càng cảm thấy bà ấy thực sự là một bác sĩ pháp y giỏi, có tâm, có nhiệt huyết.
Cô vẫn còn cách bà ấy một khoảng cách dài.
KO
Một người phụ nữ như vậy lại có một người cháu trai như Kiều Minh Húc!
Nghĩ đến Kiều Minh Húc, cô chợt nhớ tới ngày anh mang đến hộp thùng giấy lớn kia, khóe môi vô thức nở một nụ cười.
Chuông điện thoại di động reo lên, là một dãy số xa lạ.
"Alo, xin chào Tiểu Miên, ông là Kiều Thanh đây."
Một giọng nam hiền hậu vang lên từ đầu dây bên kia.
Mạch Tiểu Miên vội vàng đáp: "Cháu chào ông Kiều ạ."
"Ồ, sao vẫn gọi ông là ông Kiều vậy? Cháu giống như Minh Húc ấy, gọi là ông nội."
Kiều Thanh vui vẻ cười nói: "Từ nay về sau, cháu không chỉ là ân nhân cứu mạng của ông, mà còn là người nhà, cháu dâu của ông!"
"Hì hì..."
Mạch Tiểu Miên cười khan hai tiếng, sau đó không biết nên nói cái gì cho phải.
"Tiểu Miên, cảm ơn cháu đã chịu đồng ý gả cho Minh Húc nhà ông.
Nhà họ Kiều chúng ta sẽ không đối xử tệ với cháu.
Đợi đến khi cháu gả vào nhà họ Kiều rồi, ông sẽ chia cho cháu một phần trăm cổ phần trong tập đoàn Kiều Thị làm sính lễ, để cháu trở thành cổ đông của Kiều Thị."
Kiều Thanh chân thành nói.
Một phần trăm cổ phần ...!
Căn cứ theo tài liệu thống kê, tập đoàn Kiều Thị có giá trị khoảng 50 tỷ nhân dân tệ.
Một phần trăm cổ phần trong đó đã đủ để biến cô trở thành một người phụ nữ giàu có rồi.
Tuy nhiên, cô và Kiều Minh Húc lại chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng mà thôi.
Cô không đủ tư cách để nhận sính lễ lớn như vậy.
"Ông Kiều à."
"Gọi ông nội chứ!".