NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN



Tất nhiên, bà cũng không thể chờ nổi mà gọi điện ngay cho những bạn bè thân thích đã từng ngoài sáng trong tối cười nhạo bà kia.

Để nói cho bọn họ biết về tin tức kết hôn của Tiểu Miên và Kiều Minh Húc, còn lấy những lễ vật mà mình vừa nhận được khoe với họ một phen.

Đối với những người không tin, bà bảo ngày mai tới đây xem vật thật một chút, không cần thiết phải tranh cãi làm gì.

Dù sao sự thật đều đã được bày ra trước mắt, bà cũng đủ vui vẻ rồi.

Còn về phần cha Mạch thì lại mải mê nghịch chiếc cần câu cá kia.


Trong lòng đang tưởng tượng một ngày nào đó có thể cùng con rể của mình cùng đi câu cá, hai người sẽ hàn huyên trò chuyện một chút.

Đúng là một chuyện tốt đẹp đến nhường nào.

Mạch Tiểu Miên tiễn Kiều Minh Húc ra ngoài cửa.

"Cô có thể trở về được rồi."
Kiều Minh Húc nhìn cô nói.

"Cảm ơn anh."
Mạch Tiểu Miên rất cảm kích vì hôm nay anh đã bỏ ra tâm ý để làm cho cha mẹ cô vui vẻ như vậy, cô nói: "Vất vả cho anh rồi!" "
"Tôi chỉ là thực hiện hợp đồng nên mới đối tốt với cha mẹ của cô thôi.

Tất nhiên, cũng hy vọng cô có thể bánh ít trôi đi bánh quy trôi lại, sẽ đối xử tốt với người nhà của tôi."
Giọng điệu của Kiều Minh Húc có chút lạnh lùng xa cách, anh nói:"Hy vọng cô đừng hiểu lầm, giữa chúng ta dù cho có tồn tại cái gì thì cũng chỉ là một loại thỏa thuận mà thôi."
Nghe thấy những lời này, trong lòng Mạch Tiểu Miên có hơi không thoải mái.

Cô gật đầu, đáp: "Tôi biết."
"Biết là tốt rồi, trở về đi!"

Kiều Minh Húc nói xong cũng không thèm nhìn cô nữa, sải đôi chân dài kia nhanh chóng bước vào thang máy.

Mạch Tiểu Miên không đuổi theo mà nhìn anh từ từ biến mất khi cửa thang máy đóng lại ...!
Cô vươn tay vỗ nhẹ lên gò má của mình, tự giễu nói: "Mạch Tiểu Miên à, mày đừng suy nghĩ nhiều nữa, dù anh ta có tốt đến đâu thì cũng không phải của mày.

Giữa hai người bọn mày chỉ là một loại thỏa thuận mà thôi."
Tự nhắc nhở bản thân mình xong, nỗi buồn kia trong lòng cô cũng đã tan biến.

Đẩy cửa ra đi vào nhà.

Mẹ Mạch nhìn thấy cô trở về nhanh như vậy cũng chỉ hỏi: "Con đưa người ta tới chỗ nào vậy? Sao lại trở về nhanh thế?"
"Ngay trước thang máy.

Anh ấy cũng không phải trẻ con, không cần con đưa đến cổng tiểu khu đâu."
Mạch Tiểu Miên nói.

"Thật là, mẹ nói con đúng là ngốc mà, thật sự quá ngốc.

Con có biết đây là cơ hội hiếm hoi để có thể ở một mình với cậu ấy không, sao lại không biết quý trọng vậy chứ? Cậu ấy là người lớn nên biết đường, không sai, nhưng con có thể đưa cậu ấy đi hết quãng đường cơ mà, hai người phải trò chuyện mới bồi dưỡng tình cảm được!"

Mẹ Mạch trách móc nói.

"Tương lai còn dài mà mẹ!"
Mạch Tiểu Miên thờ ơ đáp lại một câu, sau đó đi trở về phòng.

Phùng Quang Hiển gửi tin nhắn Wechat đến: "Tối nay tôi thật sự rất vui vì có thể tới nhà của em làm khách.

Cha mẹ em đáng yêu lắm, ở trong nhà của em đúng là có cảm giác vô cùng ấm áp."
"Ồ, chỉ là thú vui của dân đen chúng tôi thôi ấy mà, anh không chỉ là tốt rồi!"
"Sao lại chế được? Tôi rất hâm mộ em đấy, có thể nhìn ra được, cha mẹ em rất yêu thương em!"
"Ù."
"Em gái Đồng Đồng là em ruột của em sao?"
"Không phải, mấy ngày trước tôi mới vừa đưa em ấy về, là một đứa trẻ lang thang."
"Khó trách dáng vẻ cùng khí chất hoàn toàn khác nhau."
Hai người cứ trò chuyện như vậy, sau đó vì Mạch Tiểu Miên nói cô buồn ngủ nên phải dừng lại giữa chừng..


Bình luận

Truyện đang đọc