NỮ PHÁP Y CỦA TỔNG TÀI MẶT THAN

Chương 259

đâm phải vậy, vội vàng hét lên một tiếng, sau đó khom người nhặt chiếc túi kia lên, đau lòng kêu la: “Túi xách của tôi!”

Cô ta cầm chiếc túi, tức giận trợn mắt nhìn Mạch Tiểu Miên đang ngồi trên xe lăn, nói: “Đồ tàn phế kia, mau đền chiếc túi LV phiên bản giới hạn kia cho tôi!”

“Bao nhiêu tiền?”

Đúng là cô vô tình va chạm phải người ta, Mạch Tiểu Miên cũng đuối lý, vội vàng hỏi.

Người phụ nữ trang điểm đậm kia quan sát Mạch Tiểu Miên từ trên xuống dưới một chút, sau đó mặt đầy khinh miệt cùng giễu cợt nói: “Dáng vẻ nghèo hèn này của cô cho.

dù có bán thân thể đi cũng không bồi thường nổi đâu.”

Mạch Tiểu Miên vừa rồi đi từ trong nhà ra, cũng không phải mang những bộ quần áo hàng hiệu mà Kiều Minh Húc mua: cho. Vì cô theo thói quen mặc quần áo giá rẻ thường ngày trước đây.

Cũng không phải cô cố ý khiêm tốn muốn mặc như vậy, mà là theo thói quen thường ngày của cô, cũng không nghĩ tới việc phải giữ hình tượng hay gì cả.

Mà người phụ nữ này chính là nhìn thấy cô mặc quần áo bình thường, toàn thân không có một món đồ trang sức cao cấp nào, cũng không trang điểm, nên theo trực giác cho rằng cô là một người nghèo. Vì vậy vẻ mặt cùng giọng điệu vô cùng khinh miệt.

“Bao nhiêu tiền?”

Mặc dù Mạch Tiểu Miên cũng không phải là một người có lòng hư vinh mạnh, nhưng vẫn bị dáng vẻ cùng ánh mắt đó kích thích, rất nghiêm túc hỏi.

“Ba năm mươi nghìn tệ, bán thân bán nhà gì cũng phải bồi thường cho tôi. Nếu không, tôi sẽ kiện cô đến cùng!”

Cô gái kia hung tợn nói.

“Ha ha.”

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo vẻ giều cợt truyền đến từ trong phòng vệ sinh.

Một người mặc váy lụa đen dài, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, Lãnh Kiều Thi đạp giày cao gót đi từ bên trong ra, vẻ mặt cười đầy khinh miệt.

Cô gái kia nhìn thấy Lãnh Kiều Thị, thái độ lập tức trở nên khiêm nhường hẳn, rất chủ động chào hỏi: “Cô Lãnh, cô vẫn khỏe chứ, không ngờ cô cũng ở đây.”

“Là người thì đương nhiên sẽ có ba việc gấp thôi, tôi xuất hiện ở phòng vệ sinh có gì khác thường cơ chứ?”

Lãnh Kiều Thi lạnh giọng liếc mắt nhìn cô ta, nói: “Xảy ra chuyện gì mà ồn ào quá vậy?”

“Ôi chao, cô đừng nói nữa, người phụ nữ này đụng tôi ngã, tôi muốn cô ta bồi thường. Tuy nhiên, trông cô ta lại nghèo.

kiết xác như vậy, chắc chắn không thể bồi thường được chiếc túi LV phiên bản giới hạn này của tôi rồi! Thật đúng là quá xui xẻo mài! Xui quái”

“Ha ha”

Tiếng cười trong trẻo lạnh lùng của Lãnh Kiều Thi lại vang lên, cô ta nhìn Mạch Tiểu Miên, nói: “Cô biết cô ấy là ai sao?”

“Tôi làm sao có thể quen biết loại phụ nữ nghèo hèn dưới đáy xã hội này chứ?”

Cô gái kia mặt đầy khinh miệt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc