TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA


Cồ cất mẩu giấy đó đi, bỏ vào túi, cuối cùng cũng nhớ ra Tạ Lãng, người mà cô đã quên cả đêm qua.

Vân Thanh lập tức gọi điện cho Tạ Lãng.

Đối phương nhận điện thoại được vàl giây, anh ta tức giận nói: “Hoảc Cảnh Thâm, có thé bị giết nhưng không chịu nhục, anh đừng có quá đáng!”
Vân Thanh:”… Não của anh hư rôi à?”
“… Lảo đại?” Tạ Lãng binh tĩnh lại, nhưng cũng thấy ấm ức, bắt đầu phản nàn ‘‘Huhu, lảo đại, cô khống biết Hoắc Cảnh Thâm khốn nạn thế nào đâu, anh ta đã chụp bức ảnh xấu xí của cô khi cô ngủ! Anh ta thậm chí còn chặn tỏi khi tôi chính nghĩa khiến trách anh ta nữa chứ!”
Vân Thanh nghe tin này sao mà khống dứt khoát thế này.

Vân Thanh nhíu mày: “Khôngcó gì thì đừng chọc tức anh ta.

Nếu người ta thật sự rắt khó chịu thì tôi không thẻ bảo bệ dược anh đáu nha.


Tạ Lãng im lặng vài giây, sau đó than thờ: “Lão đại, cô xem thưởng đứa em nhỏ này, tôi có phải người cỏ cưng chièu nhảt không
“Im miệng đi.

” Vân Thanh nói chuyện chính với anh ta “Máy ngày nay cậu vẫn đi chơi vởl Cố Khải, hãy để mắt tới anh ta, đã đến lúc anh ta có ích rồi.



Tạ Lãng có chút bối rối “Vân Nghiên Thư không phải đã bị cố gia hủy hôn rồi sao?”
Trong lòng Vân Thanh rõ ràng như một tắm gương.

“Cô ta sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.

Bây giờ cố Tây Trạch là cọng rơm cứu mạng của Vân gia.

Cô ta nhất định sẽ cố gắng giữ chặt.


Môi Ván Thanh cong lên thành một vòng cung ớn lạnh, nhẹ nhàng nói “Còn chuyện tôi phải lảm đó là lúc cô ta tuyệt vọng, phá tan hết mọi hy vọng của cô ta!”
Chỉ bằng cách đó, thế lực đẳng sau Vân Nghiên Thư mới thực sự nổi lên.

Vân Nghiên Thư máy nàm nay suôn sẻ, tài sản của Vân gai thuộc về Bắc Thành giàu có và quyền lực, cản bản là không xếp hạng, tuy nhiên Vân Nghiên Thư lại từng được biết đến là đệ nhất phu nhân ở Bẳc Thành.

Sau lưng cô ta, nhất định phải có một thế lực rất lớn giúp cô ta …
Diệt cỏ, phải diệt tận gốc.

Trong phòng khách biệt thự Vân gia, mùi thuốc lá nồng nặc.

Vân Hién Tông hút hết điếu này tới điếu khác, ông ta như già thêm chục tuổi, khuôn mặt cau có, tóc cũng đã bạc trắng.


cáo, “Tập đoàn cố thị đã rút lại 8 tỷ đẩu tư cho chúng ta! Các nhà máy tư nhân hợp tác cùng chúng ta cũng dồn dập đòi hoàn lại tiền…Nhân viên trong công ty dều loạn hết cà lẽn!”
Vân Hiển Tông hết sức tức giận, đá mạnh vào bàn trà.

“Khốn kiếp! Lúc Nghiên Thư gả vào cố gia, ai cũng tới xu nịnh tao! Giờ đều trở mặt không nhận người!”
Thư kí toát mồ hôi hột, bất cháp báo cáo tiếp: “Họ không chỉ đòi trả lại khoản tiền cho vay, mà giờ còn gắp rút đòi lại các khoản tiền cho chúng ta vay trước đó.


Vàn Hiển Tông tức điên lên, vứt điếu thuốc lá trong tay xuống.

“Một lũ khốn nạn, giờ ai cũng muốn giẫm dạp tao!’
xuống, đỏi mắt đỏ hoe, vết tát trên nửa khuôn mật vẫn chưa mờ đi.

Đó ià vêt ỉát do Cố Tây Trách đánh cô ngây hôm qua.

Chuyện xảy ra hôm qua giữa cô và cố Tây Trạch, không truyền ra ngoài, cố Tây Trạch giũ- thể diện như vậy, ngay cả người cố gia cũng không biết tại sao anh ta kiên quyết hủy hôn.

Vản Hiển Tỏng lại càng không rõ.

Nhưng điều đố không ngăn được việc ông ta nghĩ Vân Nghiên Thư vô dung.

ông ta vẫn luôn tường rằng đứa con gái này sẽ là át chủ bài để ông ta trở mình, là vương bài trong tay ông ta!
Trước mảt chỉ thiếu một bước, một bước thôi có thẻ khiến doanh nghiệp Vân thị cùng thuyền với Tập đoàn cố thị, sống lại, thậm chí một bước lên tiên!
Ánh mắt Vân Hiển Tông nhìn Vân Nghiên Thư đã trở nên lạnh lùng, toàn là sự thất vọng và chán ghét.

“Cút lên trèn, cái thứ vô dụng!”
Ông ta thậm chí đã bắt đầu hối hặn, sao không sớm đón Vân Thanh về, rồi đối xử với cô thật tốt!


Bình luận

Truyện đang đọc