TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA


Đại ma vương nổi giận không thể trêu chọc được.

Lục Tu ho nhẹ một cái, nghiêm túc nói: “ Vân Thanh đả đồng ỷ lời đề thân của bà, cô dâu gả cho anh để xung ước tính sắp tới nơi, chúng ta phảrsớm quay trở về.

4’
Cô dâu?
Người của Vân gia vì tiền, thực sự là gì cũng làm!
Hoắc Cảnh Thâm khẽ cau mày, khuôn mặt tỏ vẻ chán ghét, “Tôi sẽ khiến cô ta khóc lóc cút về!”
Nói tới đây, Hồắc Cảnh Thâm đã đổi đề tài, lạnh lùng nói: “ Người con gái cứu tôi có lẽ là người trong thôn lằn cận, tìm ra cô ta cho tôi!”
Một người con gái nhỏ bé coi trời bằng vung, tốt nhắt cầu nguyện đừng để anh tìm thấy, nếu không cô chết chắc!
Sau 11 năm, Vân Thanh cuối cùng cũng trở về biệt thự nơi mẹ ở.

“ Đưa cô ta lên trên tranh thủ thời gian trang điểm!”
Vừa bước vào cửa, Lý Ngọc Châu đã sốt ruột đưa Vân Thanh cho thợ make up và vàl người hầu.


Chiếc váy bông phủ đầy bụi bẩn Vân Thanh mặc lúc đầu còn trông chả ra sao, đợi tắm rửa sạch sẽ trang điểm, rồi khoác lên mình chiếc giá y bước xuống lầu, hoàn toàn giống như đổi một người khác.

Lại có thể xinh đẹp tuyệt trần, đẹp tới nỗi khiến người ta không
thể rò’i mắt, làn da mềm mại như một miếng đậu phụ!
Lý Ngọc Châu trong lòng đột nhiên cảm thấy đố kị.

Con tiểu tiện nhân này được nuôi dưỡng ờ quê, sao lại không thấy rám nắng? Lại có thể xinh đẹp hơn hai người con gái của bà ta!
Nhưng bà ta nghĩ lại, xinh đẹp có tác dụng gì chứ, người tàn phế vừa câm vừa điếc, gả vào Ngự Cảnh Viên, đợi bị con quỷ bệnh lao xấụ xí nhà Hoắc gia kia giày vò đến chết!
Vân Thanh bị Lý Ngọc Châu đầy vào trong xe, như thể giữ cô thêm một giây sẽ chê cô xui xẻo.

” Mau đưa người tới Ngự Cảnh Viên, đừng dé vị thiếu gia của Hoắc gla chở lâu!”
Đôi mắt Vân Thanh sáng lấp lánh hơi trầm lặng.

Xe mở ra không biết đã bao lâu, cuối củng cũng dừng lại.

Chiếc khăn trùm đầu màu đỏ che kin mặt, Vân Thanh không thế nhìn thấy đường, sau khi xuống xe, cô bị quản gia Phúc Bả kẻo một mạch vào phòng tân hôn.


Trong lúc cánh cửa sau lưng đóng lại, Vân Thanh vén khăn trùm đầu, liếc nhìn xung quanh một lượt, nhưng không thấy chú rể bệnh lao kia của cô.

Hơn nữa trong phòng tân hôn củng không có chút không khí hì sự nào, chỉ có một cái đèn tường trắng, dựa vào màu đen là sự trang trí chủ đạo, hiện lên lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Vân Thanh lần mò muốn bật chiếc đèn lớn lên, trong lờ mờ tối không cẳn thận va phải máy móc nào đó, trên tường đột nhiên tách ra ở giữa, xuất hiện một đường hầm.

Trong sự tĩnh lặng, vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Vân Thanh hơi nhăn mặt, tò mò xuống dưới, thận trọng bước vào rong đường hầm.

Cáng đi vào bên trong, mùi máu tanh ở trong không khí càng nồng.

Đi tới cuối đường hầm, cảnh tượng xảy ra trước mắt, khiến Vân Thanh suýt chút nữa nôn ra ngoài.

Người mặc quần áo rách rưới nam trên mặt đất dẻ lộ ra da thịt,
nhìn bộ xương chắc khỏe thường co giật vài cái và thở hổn hển, máu tươi không ngừng tuôn ra ngoài khiến phần đát dưới người ướt đẫm….

Đây rõ ràng là địa ngục trần gian!.


Bình luận

Truyện đang đọc