TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Tần Dĩ Nhu nghiến răng nghiến lợi “ Cô câm miệng!”

Vân Thanh tiếp tục nói một cách thờ ơ, hai ba câu đã xé tấm màn che tự lừa mình dối người của cô thành từng mảnh.

“Từ đầu đển cuối, tôi không coi cô là đối thủ, bởi vì cô không xứng chút nào. Cô cho rằng tôi đang giành với cô sao? Haa… Cho dù không có tồi, Hoắc Cảnh Thâm cũng sẽ không bao giờ nhìn cô! Bao nhiêu năm qua, nếu anh ấy có chút thích cô, cúng không đến nỗi tôi xuất hiện ngắn ngủi trong vài tháng liền có thẻ giữ được vị trí Hoắc phu nhân này. Cô nghĩ Hoắc Cảnh Thâm xứng với cô? Hơ…từ đầu đến cuối, cồ chỉ là một người độc diễn giống như một tên hề mà thôi.”

Giọng điệu của cô gái lãnh đạm và bình tĩnh, nhưng mỗi lời cô thốt ra đều là một cái tát vào mặt Tần Dĩ Nhu. Nghiền nát lòng tự trọng và kiêu ngạo của cô ta thành từng mảnh!

Tàn nhẫn và rõ ràng nói với cô ta: Suốt những năm qua, cô ta chỉ đang sống trong ảo mộng tự lừa dối bản thân!

“Không… không phải như vậy, cô im miệng cho tôi!! Vị trí của Hoắc phu nhân là của tồi, của tôi!!”

Tần Dĩ Nhu điên cuồng gào thét, cô ta hoảng sợ từ dưới đắt bò dậy, nhìn chằm chằm chính mình trong gương, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đỏ tươi…

Khóe miệng Tần Dĩ Nhu đột nhiên lộ ra một nụ cười kinh

sợ.

“Vân Thanh, trò chơi này còn chưa kết thúc đâu….” Tần Dĩ Nhu cười quỷ dị, trầm giọng nói “Cô thật sự cho rằng Hoắc Cảnh Thấm yêucô sao? Cô có biết, cách trả thù một người tàn nhẫn nhất khồng phải là giết người, mà là trừng phạt

Vân Thanh chỉ cho rằng cô ta sắp phát điên, không thèm để ý, đang định cúp điện thoại, Tần Dĩ Nhu ở đầu dây bên kia đột nhiên lên tiếng.

“….Cô không phải người của Vân gia, cô không muốn biết thân phận thật sự của mình sao?”

Câu nói này khiến động tác muốn cúp máy của Vân Tình hơi sững lại, cô lại áp điện thoại vào tai.

“Cô biết cái gì?” Vân Thanh thấp giọng hỏi.

Đôi mắt vốn xám xịt và tàn tạ của Tần Dĩ Nhu lộ ra một tia sáng ảm đạm từ đống tro tàn.

Quả nhiên, con khốn này đã bắt đầu hoài nghi thân phận của mình…

Vân Thanh rất thông minh, nhưng người quá thông minh, nhất định sẽ nhạy cảm và hay nghi ngờ, đây là con dao hai lưỡi!

Còn cô ta Tần Dĩ Nhu, vẫn chưa thất bại.

Bây giờ, trong tay cô ta đang nắm giữ con át chủ bài cuối cùng.

“Cô nên hỏi Hoắc Cảnh Thâm hỏi anh ấy rốt cuộc biết

những gì.”

Tần Dĩ Nhu nói xong câu này, liền trực tiếp tắt máy, điện thoại bị cô ta ném vào hồ nước.

Gương mặt cô ta không chút biểu cảm bật vòi nước, từ từ xem điện thoại của cồ ta chìm trong nước….lúc này, hình như trong lòng cô ta có thứ gì đó bị nhấn chìm hoàn toàn.

Tần Dĩ Nhu chậm rãi nhướng mi, nhìn mình trong gương, đầu tóc rối bù, khỏe miệng dính đầy máu khô, giống như quỷ dị từ trong địa ngục chui ra.

Bất kể giá nào, cô ta sẽ kéo con khốn Vân Thanh đó xuống

địa ngục, sống không bằng chết’!

Tần Dĩ Nhu trở nên tàn nhẫn, nắm lấy vòi hoa sen bên cạnh và đập mạnh vào tấm gương trước mặt.

Thủy tinh vỡ tung tóe trên mặt đất, Tần Dĩ Nhu nhặt lên một mảnh thủy tinh, chém đứt cổ tay, nhìn máu tươi phun ra…

Cồ ta biết Hoắc Cảnh Thâm nhất định sẽ không để cồ ta chết!

Chỉ cần Tần Quân Thành ỏ’ bên cạnh cô ta, với tư cách là con gái duy nhất của Tần Quân Thành, cô ta sẽ luôn cỏ đặc quyền với Hoắc Cảnh Thâm…

Sau khi Tần Dĩ Nhu nói xong câu nói khó hiểu đó, điện thoại

của cô liền không liên lạc được nữa.

Vân Thanh buồn ngủ đến mức không mỏ’ mắt ra được, nhưng bây giờ nhắm mắt lại, cô càn bản không cỏ cảm giác buồn ngủ.

‘Cô nên hỏi Hoắc Cảnh Thâm hỏi anh ấy rốt cuộc biết

những gì.’

Hoắc Cảnh Thâm…

Vân Thanh đột nhiên ngồi dậy, hạ cửa kính xe xuống.

Để cơn gió chiều ùa vào, thổi bay nỗi buồn chán khó hiểu trong lòng cô.

Quỷ mới biết lời nào của Tần Dĩ Nhu là thật, lời nào không… Cô muốn biết, sau này trực tiếp đi hỏi Hoắc Cảnh Thâm thì tốt hơn.

Vân Thanh hoàn toàn đã bình tĩnh lại.

Lúc này, chiếc xe đã đậu trước một quán bar.

Tạ Lãng đến rồi, hôm nay là sinh nhật của em trai anh ta.

Vân Thanh xuống xe đi vào, Lưu Phong ở phía sau bảo vệ

cô.

Bên tai vang lên tiếng nhạc điện tử đinh tai nhức óc, trên sàn nhảy bên cạnh còn có mấy người điên cuồng nhảy nhót…

Lưu Phong nhíu mày, trên mặt tràn đầy chán ghét.

Vân Thanh xuyên qua đám người không ngoảnh lại, đi thẳng lên lầu hai, kéo Tạ Lãng ra khỏi đám người.

“Lão đại, cô tới rồi!” Tạ Lãng cùng bạn bè reo hò, lại uống mấy ly, ánh mắt có chút phiêu đãng, nụ cười càng thêm ngốc nghếch.

Anh ta hét lên với những người đàn em xung quanh mình “Này, để tiểu gia nhìn cho rõ, đây là lão đại của tôi! Chính là đại ca của mấy người!”

Những người đàn ông vạm vỡ với hình xám trên cánh tay hét vào mặt Vân Thanh “Đại ca.”

Khỏe miệng Vân Thanh giật giật không nói nên lời “ ”

Cô nắm cồ áo của Tạ Lãng và kéo anh đến một góc yên tĩnh.

“Hỏi anh một chuyện.” Vân Thanh nói thẳng vào vấn đề “Lúc trước tôi nhờ anh gửi tóc của mẹ và tôi đi xét nghiệm quan hệ huyết thống, anh tự mình đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm à?”

Tạ Lãng xoa gáy, nghĩ nghĩ, gật đầu khẳng định.

Vân Thanh hỏi chi tiết “Có phải kết quả giám định là do bác sĩ quen biết đưa cho anh không?”

Tạ Lãng lắc đầu “Hồm đó khi tôi đi, bác sĩ mà tồi biết đã xin nghỉ phép, là do một bác sĩ khác đưa tới…”

Lúc này, Tạ Lãng đột nhiên nhìn chằm chằm vào một bóng người đang đi chéo phía trước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, đột nhiên nói “Chính là hắn!”

Bình luận

Truyện đang đọc