TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Khi Tiêu Dao Tử đến, Vân Thanh đang vui vẻ rửa bát.

Mặc dù Hoắc Cảnh Thâm nói sẽ có người dọn dẹp nhưng cô nhất quyết tự mình làm.

“Hoắc Cảnh Thâm, từ nay về sau anh nấu cơm, em rửa bát, sau đó… để bảo bối dọn bàn nhé?” Vân Thanh đang tưởng tượng về cuộc sống hôn nhân, nhìn Hoắc Cảnh Thâm vồ cùng thích thú, ánh mắt tràn đầy hi vọng.

Hoắc Cảnh Thâm nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, gật đầu nói: “Được.”

Vân Thanh tâm trạng tốt, ngâm nga hát, rồi xoay người tiếp tục rửa bát.

Cô không nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm u ám của Hoắc Cảnh Thâm.

Đứa trẻ…

Con nên đáng yêu như cô vậy.

Nhưng nếu là con của anh, 80% sẽ mắc bệnh di truyền…

Hoắc Cảnh Thâm nhíu mày… Hình như hôm qua anh không cỏ biện pháp phòng tránh.

‘Ding Dong-‘

Chuông cửa reo lên.

Hoắc Cảnh Thâm hồi tưởng lại, liếc nhìn Vấn Thanh vừa hát vừa rửa bát trong bếp, anh đứng dậy mờ cừa.

Ngay khi cánh cửa mở ra, Tiêu Dao Tử, người đang sốt ruột chò’ đợi bên ngoài, định chửi rủa.

“Cái con bé…” Còn chưa kịp nói ra từ ‘vô ơn’, Tiêu Dao Tử đã ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt u ám lãnh đạm của người đàn ông.

Tiêu Dao Tử tuồi cao, nhưng không thể giải thích được tại sao mình luôn có cảm giác áp bức vô hình.

Ông hơi hoàng loạn!

Hoắc Cảnh Thâm lùi lại nửa bước, lễ phép gật đầu với Tiêu Dao Tử: “Mời vào.”

“ừ.” Tiêu Dao Tử vuốt chòm râu trắng, giả vờ bình tĩnh.

Trong lòng nguyền rủa mình vô dụng, thế mà lại bị một thằng nhóc áp đảo!

“Sư phụ, người tới rồi.” Vân Thanh từ trong phòng bếp ló đầu ra, không hề coi ông là khách, “Người khát thì cứ lấy nước trong tủ lạnh uống nhé, đợi thuốc nguội chút đã, người cứ bắt mạch cho Tứ gia trước đi!”

Tiêu Dao Tử mặt tối sầm lại:”… Con làm cái gì vậy?”

“Rửa bát ạ.”

Phí cả cồng nuồi lớn… Bao nàm nay cô còn chưa từng rửa bát cho ông!

Hoắc Cảnh Thâm dáng người cao lớn, anh ngồi một góc trên chiếc ghế sô pha tối màu, đưa tay ra để Tiêu Dao Tử bắt mạch.

Các đường gân và tĩnh mạch trên cồ tay của người đàn ông nhợt nhạt bất thường hiện rõ.

Tiêu Dao Tử nhắm mắt lại bắt mạch, đôi lông mày hoa râm dần dần nhíu lại thành một đường cong…

“Minh Tâm!” ồng ra lệnh cho đồ đệ tới cùng, “Mang một viên Vạn Tức Đan qua đây.”

Vạn Tức Đan là bảo vật của Y Tiên Các, có thề sánh với thần dược, chì có Tiêu Dao Tử biết công thức, mỗi nám chỉ làm được mười viên.

Đó là bảo vật mà nhiều người mo’ ước.

Tiêu Dao Tử trộn Vạn Tức Đan vào canh thuốc chuẩn bị cho Hoắc Cảnh Thâm, Vạn Tức Đan gặp nước sẽ tan ra, nhanh chóng hòa vào canh.

Mùi hãng và đắng ban đầu của thuốc trung y giờ thậm chí còn ghê hơn.

Vân Thanh ngửi thấy không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Nhưng Hoắc Cảnh Thâm cũng không nhíu mày, cầm lấy bát

thuốc uống như nước lã.

Vân Thanh không khỏi cảm thấy đau lòng.

“Đắng không? Em lấy kẹo cho anh.”

Hoắc Cảnh Thâm ngước mắt liếc cô một cái, đột nhiên vươn tay nắm lấy gáy cô.

Vân Thanh chưa kịp phản ứng, Hoắc Cảnh Thâm đã hơi nghiêng người hôn lên mồi cô.

Ngay lập tức, mùi thơm nức mũi của thuốc trung y đã chặn mọi giác quan của Vân Thanh…

Khiếp tởm… đây là thứ mà người ta uống sao???

Hoắc Cảnh Thâm nhẹ buông tay.

Vân Thanh nhanh chóng bóc một viên kẹo bạc hà nhét vào miệng.

“Sư phụ, người không thể cho thêm một chút Dương Gian vào được sao?” Vân Thanh không khỏi oán trách Tiêu Dao Tử, vội vàng rót cho Hoắc Cảnh Thâm một ly nước.

Anh khồng cầm cốc nước.

“Không cần.” Anh uề oải dựa vào sô pha, thản nhiên nói: “Hết đắng rồi.”

Có nghĩa là… Hôn cô xong sẽ không thấy đắng nữa??

Vân Thanh đỏ mặt.

Tiêu Dao Tử bị oán trách:”…”

Tại sao già thế này rồi mà vẫn phải ăn cơm chỏ??

“Tiểu Vân Đóa, sư phụ có điều chỉnh một chút đơn thuốc của Hoắc Cảnh Thâm. Minh Tâm bị quáng gà, con cùng cậu ấy đến hiệu thuốc của sư phụ lấy thuốc đi. Liều lượng của những loại thuốc này rất đặc biệt, không thể để xảy ra sai sót.” Tiêu Dao Tử vẻ mặt nghiêm túc đưa đơn thuốc đã điều chỉnh cho Vân Thanh.

“Vâng.” Vân Thanh cũng không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về gương mặt thật thà chất phác của Minh Tâm, “Anh đẹp trai ơi, chúng ta đi lấy thuốc đi.”

Đi tới cửa, Vân Thanh lo lắng quay đầu lại: “Sư phụ, người đừng bắt nạt chồng con nhé!”

Làm gì có ai bảo vệ như thế này.

Vân Thanh vừa đi ra ngoài, phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.

Tiêu Dao Tử lập tức đổi mặt, gương mặt nghiêm túc, đôi mắt dò xét nhìn gương mặt điển trai anh tuấn của Hoắc Cảnh Thâm.

Lần đầu gặp mặt, ông đã thấy bóng dáng cố nhân trên khuôn mặt này…

Tiêu Dao Tử vuốt râu và nói một cách khó hiểu: “Anh Hoắc, trồng anh rất giống một người bạn cũ đã qua đòi …”

Nhưng ông không duy trì được trạng thái này bao lâu mà

đã bị sự thờ ơ của Hoắc Cảnh Thâm nhẹ nhàng đánh bại.

“Bạc Viêm Cô là cha tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc