TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Nụ cười của Tôn Tú Trạch khi đó cứng đò’, dáng vẻ nho nhã lịch sự không còn nữa.

Hắn định nói gì đó, Vân Thanh đã nghiêm túc nói tiếp: “Quá tự luyến cũng là một loại bệnh đó, nhưng mà người làm bác sĩ khỏ mà tự chữa được. Nếu như Tôn tiên sinh cần, tôi có thể kê đơn cho, có thể tẩy não tĩnh tâm.”

Nghe xong, các thầy thuốc Trung y đang tức giận đều bật cười thành tiếng.

Họ nhìn Tôn Tú Trạch không thuận mắt đã không phải chuyện ngày một ngày hai rồi.

Chính là vì thái độ kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì của Tôn Tú Trạch, mới khiến mối quan hệ giữa Tây y và Trung y ngày càng tệ hơn!

Tôn Tú Trạch trước giờ luôn được mọi ngươi tung hô, đây là lần đầu tiên bị xĩ nhục trước mặt một người con gái như vậy!

Dáng vẻ tử tế già vờ cùa hắn, đã bị Vân Thanh vạch trần.

Tồn Tú Trạch thẹn quá hóa giận nắm tay hình nắm đấm, bộ

dạng đó, trông như sẽ ra tay bất cứ lúc nào.

Vân Thanh cong khóe miệng.

Vừa hay, cô cũng đang ngứa tay…

Nhưng khi đó, Lưu Trung Kì đã bước nhanh qua đó, bảo vệ Vân Thanh.

“Tôn tiên sinh, anh định làm gì? Lẽ nào anh định động tay động chân với Thiếu các chủ của Y Tiên Các?”

Vân Thanh được bảo vệ nhìn bỏng lưng già nua của Lưu Trung Kì ở trước mặt, ấn đường hơi động đậy, buông tay xuống…

Hiện giờ, cô không chỉ đại diện cho mình mình, mà còn là bộ mặt của Y Tiên Các và giới Trung Y.”

Không thế đánh nhau, phải bình tĩnh…

Tôn Tú Trạch không thèm đếm xỉa, ánh mắt đầy sự kiêu ngạo.

“Y Tiên Các là cái gì chứ? Trung y các người đời sau không bằng đời trước! Nếu như Tiêu Dao Tử ỏ’ đây, nói không chừng nám nay các người còn có thề ngẩng cao đầu,

nhưng giờ chỉ còn lại một nha đầu cỏn con, Trung y các người thật sự không còn người rồi…” Nói rồi, Tồn Tú Trạch liếc mắt nhìn người bên phía Trung y, cao ngạo chế giễu, “Lần này phẫu thuật cho Tần lão gia, tôi thấy mấy người đều lớn tuồi thế rồi, thà cứ dứt khoát nhận thua về nhà dưỡng lão, đừng có tới kẻo lại mất mặt!”

“Mày…” Lưu Trung Kì tức tới mức cả người run rầy.

Mấy người phía bên Tây y sau lưng Tôn Tú Trạch xôn xao chế nhạo.

“Thua chúng ta ba kì Đại hội rồi, còn không thấy mất mặt? Có Tôn gia ở đây, Trung y mấy người chỉ đành giúp việc thôi!”

“Tôi thấy Tiêu Dao Tử đột nhiên mất tích, chắc chắn là sợ mất mặt quá chạy ngay trong đêm rồi! Đề lại một con bé tham dự, thật nực cười!”

“Lão Lưu, lần này làm phẫu thuật cho Tần lão gia, chuyện lớn vậy, các người đừng nên tới nữa. Đã tới tuồi này rồi còn sĩ diện, coi chừng tuồi già đấy!”

Trung y coi trọng kinh nghiệm, tuổi càng cao, thâm niên càng cao càng có uy quyền.

Có mấy người tim không được khỏe, bị tức tới mức phải lấy thuốc trợ tim ra.

Bầu không khí tràn đầy mùi thuốc súng.

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Chỉ thấy Tần Dĩ Nhu mặc chiếc áo đen bước vào, phía sau là một vài thành viên chính phía ban tồ chức Đại hội Y học.

Phòng án đột nhiên trở nên yên lặng.

Tần Dĩ Nhu vẻ mặt nặng nề, nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Các vị, cha của tôi đã được chuyền tới bệnh viện gần đây. Ca phẫu thuật cần phải tiến hành ngay, mời đại diện của hai phía Trung y và Tây y đi theo tồi!”

Coi cha mình là vật thử nghiệm đưa tới phòng phẫu thuật, Tần Dĩ Nhu vốn dĩ không thể chấp nhận nổi.

Nhưng đây là lời dặn dò của Tần Quân Thành trước khi ông hôn mê, cũng có thể là sự tiếc nuối của ông…Tần Dĩ Nhu không còn cách nào khác, chỉ đành làm theo lời căn dặn.

ở bên phía Tây y, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tồn Tú Trạch.

Tôn Tú Trạch chỉnh lại quần áo, kiêu hãnh bước tới trước mặt Lưu Trung Kì.

“Tần tiểu thư yên tâm, các ca phẫu thuật của tôi trước giờ chưa từng thất bại!” Tôn Tú Trạch xót thương than thở, “Lần trước Tần lão gia làm phẫu thuật, tôi vẫn đang ở nước ngoài, chưa quay về, chứ không thì chẳng cần làm phẫu thuật lần hai!”

Vân Thanh nghe lời này, khỏe miệng hơi giật giật.

Quả nhiên, da mặt người chì cần dày tới một mức nhất định, sẽ khiến người khác cảm thấy ngại ngùng.

Tự luyến tới mức này, không thể cứu nồi, chờ chết đi.

Tần Dĩ Nhu biết bản lĩnh của Tôn Tú Trạch, vẻ mặt nặng

trĩu gật đầu.

“Tôn tiên sinh vắt vả rồi.” Sau đó, cô nhìn sang phía Trung y, “Còn có người khác không?”

Trung y không có sỏ’ trường phẫu thuật ngoại khoa, giờ Tiêu Dao Tử lại bị giam lỏng, ước chừng sẽ không có người tham gia.

Lưu Trung Kì thở dài, định đứng dậy: “Tôi…”

“Tôi đi.”

Vân Thanh kéo Lưu Trung Kì, từ phía sau lưng ông thong dong bước ra.

Bình luận

Truyện đang đọc