TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

“Chú, cái này con không làm được.”

Giọng nói lãnh đạm của Hoắc Cảnh Thâm, rõ ràng từng chữ một lọt vào tai Tần Dĩ Nhu.

Vẻ mặt vốn đắc ý của cô ta dần trở nên tái nhợt, lại nghe thấy Hoắc Cảnh Thâm nói tiếp.

“Con có thể nể mặt chú, không truy cứu trách nhiệm Tần Dĩ Nhu. Nhưng ngoài vợ con, con thật sự không thề gánh vác, cũng không chuẩn bị chịu trách nhiệm nửa đời sau của người con gái nào khác.”

…Lại là vì con tiện nhân Vân Thanh đó!!

Tần Dĩ Nhu siết chặt ghế ngồi phía dưới, cả người run rẩy, trong lòng chỉ toàn ghen tuông và thù hận.

Trong phòng bệnh, Tần Quân Thành cũng bị kích động.

“Con….” Ông ta cố gắng ngồi dậy, nhưng tim đau nhức, đột nhiên phun ra máu, nhuộm đỏ cả chiếc chăn bông trắng.

Hoắc Cảnh Thâm nhíu mắt lại, vội đưa tay bấm chuông gọi cấp cứu ỏ’ đầu giường.

“A Cảnh!” Tần Quân Thành dùng chút sức lực yếu ớt cuối cùng, nắm lấy tay Hoắc Cảnh Thâm, ông ta khồng thế không ích kỉ một lần!

Tần Quân Thành khàn giọng khó khăn nói: “Ta biết…có những chuyện, không nên ép buộc…Nhưng Dĩ Nhu, con bé là con gái duy nhất của ta….Con nhất định phải thay ta chăm sóc nó!”

Hoắc Cảnh Thâm nhíu mày, nhìn ông lão chết mà vẫn nắm chặt lấy tay mình, đôi mắt sâu đen láy trầm lặng…

“Tứ gia, xin nhường đường!”

Các bác sĩ và y tá lần lượt chạy đến, nhanh chóng đưa ra các biện pháp khẩn cấp chữa trị cho Tần Quân Thành.

Hoắc Cảnh Thâm đứng bên cạnh quan sát.

Anh không thể giúp gì được, nên tốt nhất là quay người bước ra ngoài.

Anh cúi đầu nhìn xuống vết máu trên ngực, định tới wc rửa sạch.

Nhưng vừa mở cửa phòng bệnh, Tần Dĩ Nhu đã nhào vào lòng anh.

“Cảnh Thâm, cha em sao vậy?” Hai mắt cô ta sưng đỏ, vô cùng lo lắng, “Em chì cỏ duy nhất một người thân…Nếu cha em xảy ra chuyện gì, em biết phải làm sao chứ?!”

Hoắc Cảnh Thâm vẻ mặt lạnh nhạt: “Sinh lão bệnh tử là chuyên thường tình, em nên chuẩn bị tâm lí trước.”

Nói rồi, anh đặt tay lên vai Tần Dĩ Nhu, chuẩn bị đẩy cô ra.

Tần Dĩ Nhu lại càng ôm chặt hơn.

“Cảnh Thâm, em sợ lắm. Em không muốn trỏ’ thành trè mồ côi…”

Câu nói cuối cùng, khiến bàn tay định đẩy cô ta của Hoắc Cảnh Thâm khẽ khựng lại.

Anh chính là trẻ mồ côi, khồng ai hiếu cảm giác này bằng anh…

Tần Dĩ Nhu rất rõ, điểm đó sẽ khiến anh mềm lòng.

Cô ta khóc lóc, ánh mắt lướt qua vai Hoắc Cảnh Thâm, nhìn chằm chằm Vân Thanh đứng ở cuối hành lang.

Khi đó, Vân Thanh khựng lại, không bước thêm nữa.

Cho dù đó chì là bóng lưng, cô cũng có thể nhận ra kia là Hoắc Cảnh Thâm.

Nhưng anh, không hề đẳy Tần Dĩ Nhu ra…

Vân Thanh chỉ cảm thấy máu trong cơ thể lạnh dần.

“Cách duy nhất cứu Tứ gia, chính là dùng mạng cô thay thế! Nhưng Tử gia không đồng ý, bắt tất cả mọi người giấu cô…”

Lời nói của Lâm Vân Hạc, văng vẳng bên tai cô.

Sau khi nghe xong cứ như sét đánh ngang tai vậy.

Trong đầu cô chì có một suy nghĩ là muốn tới gặp Hoắc

Cảnh Thâm…nhưng điện thoại anh tắt máy, Vân Thanh gọi cho Hàn Mặc, mới biết anh đã tới bệnh viện số 1.

Cụ thể là ai mắc bệnh phải nằm viện, Hàn Mặc cũng không rõ, chỉ nói trông Hoắc Cảnh Thâm rất vội vàng.

Thế là Vân Thanh lao như bay tới đây, nhưng không ngờ rằng, lại thấy cảnh tượng này…

Người mắc bệnh không phải Tần dĩ Nhu, thì cũng là người thân bên cạnh cồ ta.

Vân Thanh đột nhiên thấy bản thân nực cười.

Hoắc Cảnh Thâm và Tần Dĩ Nhu, quen biết nhau nhiều năm như vậy…Càng huống hồ Tần Dĩ Nhu đã từng cứu mạng anh.

Vị trí của cô ta trong lòng Hoắc Cảnh Thâm, đương nhiên khác rồi.

Cho dù thường ngày ngoài mặt Hoắc Cảnh Thâm lạnh nhạt với Tần Dĩ Nhu thế nào, nhưng khi cô ta cần, anh cũng là người đầu tiên xuất hiện, ở bên cạnh coo ta…

Vân Thanh lặng lẽ quay người rời đi, như lúc cô đến…

“Em vào cùng chú đi.” Hoắc Cảnh Thâm đẩy người con gái trong lòng ra, bước tới phòng wc.

Khi đi ngang qua thùng rác, Hoắc Cảnh Thâm dừng bước, cời áo khoác ngoài rồi vứt vào trong.

Áo khoác ngoài của anh có hương nước hoa trên người Tần Dĩ Nhu.

Mùi hương đó nhàn nhạt tươi mát, cũng khồng hề đem lại cảm giác khó chịu.

Nhưng Hoắc Cảnh Thâm cảm thấy nhức mũi, anh nhớ hương dược liệu thoang thoảng trên người Vân Thanh, ngoài mùi hương đỏ … anh không chịu nồi mùi hương của những người con gái khác.

Cúi đầu nhìn sợi dây màu đỏ ở cổ tay, đôi mắt đen láy của Hoắc Cảnh Thâm trở nên lấp lánh.

Hoắc Cảnh Thâm rửa sạch vết máu trên mu bàn tay, lau khô, rồi lấy điện thoại từ trong túi quần ra.

Vào thăm bệnh nhân ở tằng này phải tắt điện thoại, Hoắc Cành Thâm cũng không làm gì đặc biệt.

Anh nhìn thấy một cuộc gọi nhõ’ của Vân Thanh.

“Sao thế?” Anh hạ thấp giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc