TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Tần Bá Dung cao cao tại thượng liếc nhìn hai người họ, trong đôi mắt ông ta hiện lên sự xảo quyệt, lạnh lùng mìa mai: “Hàn Mặc, Tứ gia nằm ờ đây sống chết chưa biết, cậu không bảo vệ chủ của mình, lại còn vì người con gái làm hại Tứ gia mà trở thành kẻ thù với tất cả mọi người…Tôi thấy hai người chính là một bọn! Nói không chừng, còn có quan hệ bất chính mờ ám!”

Hàn Mặc có tính khí tốt, cũng không nghe nổi mấy lời bì ổi này, anh ta tức tới mức toàn thân phát run, mặt đỏ bừng cãi lại: “Quản lý Tần, ông đừng nói bậy!”

“Nếu như không có quan hệ gì, sao cậu lại bảo vệ người con gái này nhưu vậy?!” Tần Bá Dung mắt sáng như đuốc, nghiêm giọng hỏi.

“Là Tứ gia dặn dò…”

“Tứ gia?” Tần Bá Dung nghe xong cười khẩy, “Trong mắt cậu còn có Tứ gia sao?! Giờ cậu ấy sống chết chưa rồ, còn không phải hai người giảo biện!”

Ông ta vừa dứt lời, một tách trà từ phía sau Hàn Mặc bay về phía đầu Tần Bá Dung.

“Rầm-”, tách trà rơi xuống đất vờ tan tành.

Mà trên đầu Tằn Bá Dung có một vết thương, không ngừng chảy máu.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng bắt ngờ này.

Ngay cả Tần Dĩ Nhu cũng sững sờ.

Vân Thanh từ phía sau Hàn Mặc bước ra, gương mặt thanh thoát xinh đẹp, lạnh lùng băng giá.

“Tần Bá Dung, gan ông lớn quá!” Cô chỉ rõ tên, mắt nhìn thẳng vào Tần Bá Dung đang ngồi trên ghế, giọng lạnh lùng: “Tôi là vợ của Hoắc Cảnh Thâm, ồng vu khống tồi có quan hệ bắt chính với người khác, chính là không coi Tứ gia ra gì! Hôm nay, tốt nhất ông lấy ra được bằng chứng, nếu như không lấy được! Hàn Mặc, theo quy định, nên xử lý ông ta thế nào!”

Hàn Mặc tức tới mức cả người run lên không ngờ phu nhân lại đích thân đứng ra, khi anh ta kinh ngạc, sững sờ, lại bị Vân Thanh gọi tên, lập tức trả lời: “Thưa phu nhân, những người dám tự tiện nói chuyện riêng tư của cậu chủ, sẽ bị cắt lưỡi!”

Vân Thanh không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Tần Bá Dung, cười như không: “Nghe rõ rồi chứ? Chú Tần, tôi khuyên chú già rồi thì giữ miệng sạch sẽ chút!”

Tần Bá dung che đầu, mặt tái mét.

Quả nhiên là con tiện nhân miệng lưỡi sắc sảo!

“Cô…” Ông ta đang định làm loạn, thì cánh tay bị Tần Dĩ Nhu giữ lại.

Tần Dĩ Nhu tiến lên phía trước 2 bước, im lặng nhìn Vân Thanh, thể hiện sự tiêu điều.

“Vân tiểu thư, nói thế nào đi nữa, lần này Tứ gia hôn mê, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, cô cũng không thoát nồi! Trước khi chuyện được điều tra rõ, có thể phải khiến cô chịu ủy khuất vài ngày!” Mấy câu nói của cô ta, coi như bỏ quan chuyện Tần Bá Dung vu khống cô và Hàn Mặc, đẩy Vân Thanh vào vị trí thủ phạm mưu sát Hoắc Cảnh Thâm!

Tần Bá Dung tức tối, mặt cũng ánh lên sự đắc ý, ông ta sốt ruột nói: “Người đâu, đưa người con gái này đi, đưa vào phòng giam chứa nước!”

Nghe thấy hai từ “Phòng giam chửa nước”, Lưu Phong vốn im lặng khoanh tay đứng một bên, cũng hạ cánh tay xuống.

Phòng giam chứa nước đó…trước giờ không có ai có thể sống sót.

Anh ta thật sự không thích Vân Thanh, cảm thấy cô không xứng vói Tứ gia, nhưng sự việc lại tới mức này, anh ta cũng không hề ngờ tới.

Cho dù có ghét người con gái này, trong lòng Lưu Phong vẫn cảm thấy, cô không tới nỗi muốn hại chết Tứ gia…Bắt cô chết, cỏ phải quá đáng quá không?

Ánh mắt Lưu Phong phức tạp nhìn sang Tần Dĩ Nhu, hy vọng cô có thể nói gì đó, nhưng Tần Dĩ Nhu hoàn toàn làm ngơ, thậm chí còn trầm giọng nói: “Người đâu!”

Hàn Mặc nhanh chóng bảo vệ Vân Thanh ở phía sau:

“Dừng tay, các người không thể giam phu nhân ở phòng giam chứa nước!”

“Hàn Mặc!” Tần Dĩ Nhu nghiêm túc nói, “Giờ cậu còn bênh vực cô ta? Trong lòng cậu, rốt cuộc ai mới là chủ?”

Tất cả mọi người xung quanh đều bỏ mặc làm ngơ, những ánh mắt lạnh lùng đó âm thầm chứa sự lên án, khinh thường.

Hàn Mặc siết chặt nắm đấm, vừa không cam lòng vừa tức giận.

Anh ta một thân một mình, không thể bảo vệ phu nhân, Hàn Mặc chỉ có thể đặt hy vọng vào lão phu nhân.

“Lão phu nhân, người hiểu phu nhân mà! Cô ấy không thể hại thiếu gia…”

Ánh mắt lão phu nhân hiện lên sự do dự, vẻ mặt nghiêm túc phức tạp nhìn Vân Thanh…

“Bà, bà không hiểu quy định mà Hoắc Cảnh Thâm đã đặt ra, việc trong nội bộ tổ chức, vẫn nên để chúng con tự mình xử lý.” Tần Dĩ Nhu SỌ’ lão phu nhân mềm lòng, lên tiếng trước, mạnh mẽ dặn dò: “Thúy Hy, dìu lão phu nhân vào trong phòng nghỉ ngơi!”

Bình luận

Truyện đang đọc