TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Thân phận của Hoắc Cảnh Thâm thật sự là chủ của Bạc gia.

Nhưng tìm hiểu lại Bạc gia, bắt đầu với võ thuật, nghe đồn gia chủ đầu tiên Bạc Nguyên Tịch là phụ nữ nên việc chọn một người chồng biết làm chủ thế sự là lẽ đương nhiên.

Thế nên cô lập ra đài sinh tử.

Những người lên sân phải ký một khế ước sinh tử, chết hoặc sống, một bài kiểm tra kỹ nàng và lòng dũng cảm.

Trên thực tế, cho đến hôm nay, chuyện sinh tử của Bạc gia đã lâu không được nhắc đến, cũng đã là dĩ vãng…

Các trưởng lão trong hội đồng đều biết rõ điều này.

Nhưng tất cả đều chọn cách nhắm mắt làm ngơ.

Trong mắt họ, người phụ nữ tên Vân Thanh này là một yêu tinh mê hoặc Tứ gia!

Bây giờ có thể lợi dụng quy tắc của tổ tông, không để tay dính máu mà diệt trừ cô, như vậy mới là tốt nhất!

“Vân tiều thư, nếu như cô sợ, có thể từ chối. Có điều…” Tần Dĩ Nhu hơi nâng cằm, lạnh lùng nhìn Vân Thanh trên khán đài, sắc bén nói “Cô phải quỳ xuống khấu đầu trước các trưởng lão và bà nội để thừa nhận sai lầm của mình trước công chúng, thừa nhận rằng cô không đủ tư cách để làm Hoắc phu nhân!”

Phía sau, lối ra cồng đã bị vệ sĩ chặn lại.

Tần Dĩ Nhu chỉ liếc mắt một cái, thuộc hạ của cô ta lập tức tđưa khế ước sinh tử cho Vân Thanh.

Bên trái, là thỏa thuận ly hôn.

Bên phải là đài sinh tử.

Giấy trắng chữ đen, mực đỏ như máu

Trái tim cô giống như một tấm gương sáng.

Một khi đơn ly hôn được ký, cô sẽ không còn là Hoắc phu nhân nữa, Vân Thanh không được thân phận của Hoắc phu nhân phù hộ, cho dù còn sống bước ra khỏi Ngự Cảnh Viên, cô cũng sẽ chết trên đường phố bắt cứ lúc nào… Vậy cô cược một lần!

Quỳ xuống khấu đầu?

Đám người này cả Tần Dĩ Nhu nữa, đều đang nằm mơ!

“Vân tiểu thư, cô nghĩ kĩ chưa?” Tần Dĩ Nhu sốt ruột thúc giục.

Vân Thanh lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó ấn ngón tay cái vào nghiên mực, ấn dấu tay đỏ tươi của mình lên… bản khế ước sinh tử đó!

Thà cận kề cái chết còn hơn là không có chút sự sống nào.

Tần Dĩ Nhu nheo đôi mắt đẹp lại, sau đó khóe miệng hiện lên một nụ cười nham hiểm.

Con khốn này thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

Hôm nay, cô ta sẽ xem con khốn này bị đánh chết trên võ đài!

Khế ước sinh tử có hiệu lực sau khi kỷ.

Mọi người di chuyển đến Huyền Vũ Đường.

Sợ rằng Vân Thanh sẽ bỏ trốn giữa chừng, Tần Bá Dung kếu người trói cô lại đưa cô qua.

Đây chính xác là những gì Vân Thanh muôn.

Cô bây giờ cả người trạng thái đều là buồn ngủ.

Bản thân không cần tự đi, quá đã rồi.

Tần Dĩ Nhu đến bên cạnh Vân Thanh, mỉa mai thì thầm “Vân tiểu thư, sau này cô cũng sẽ bị hành xác như vậy! Có điều chỉ khác duy nhất là người đầy máu, cồ chỉ có thể tức giận mà thôi!”

Tần Dĩ Nhu nói xong liền đợi một lát, không đợi đến lúc Vân Thanh mở miệng, cứ tưởng cồ bị dọa đến ngốc. Tần Dĩ Nhu quay đầu nhìn vẻ tự hào, vẻ mặt của cô ta lúc đỏ không thế kìm nén được.

Chỉ nhìn thấy Vân Thanh bị còng cồ trói tay ra sau lưng, mí mắt bị buộc chặt dần cụp xuống, hồ hấp đều đều,

trực tiếp ngủ thiếp đi!

“Cô Tần Dĩ Nhu đắc ý khuôn mặt biến thành màu gan heo!

Con khốn chết tiệt này chắc chắn đang giả vờ bình tĩnh!

Thôi, cô ta tính toán làm gì với một người sắp chết chứ?

Vừa nghĩ đến sau này Vân Thanh sẽ bị đánh thành mảnh vụn trên võ đài, Tần Dĩ Nhu liền cảm thấy trong lòng có mùi ác độc, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.

Vân Thanh thực sự buồn ngủ.

Cô buồn ngủ đến mức không còn sửc lực để suy nghĩ về những việc sinh tử, cô chì nghĩ đến việc chợp mắt một lúc.

Sắp chết rồi, tại sao lại buồn ngủ biến thành đức hạnh như vậy?

Dường như cô không phải thức vài ngày mà là trảm nàm không ngủ đủ giấc….

Nhưng kỳ lạ là, trong lúc ngủ, giác quan cùa cô cực kỳ nhạy bén.

Đợi đã, tất cả những điều bất thường này dường như bắt đầu khi gặp người đàn ông bí ấn đó trong rừng trúc …

Ngay lúc cô đang nghĩ, cả cơ thể cô đột nhiên nhẹ nhàng.

Cả người bị ném lên sân khấu như một bao cát, Vân Thanh theo bản năng chống hai tay xuống đất, ngay ngắn lật người lại đề tránh cho mặt mình rơi xuống đất.

Hành động ngoài ý muốn này khiến cho nét mặt Tần Dĩ Nhu dưới võ đài hơi thay đổi.

Cô ta nhíu mày, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Động tác này… sao lại giống động tác trong Côn Nguyên Cửu Thức như vậy?

Nhưng rất nhanh, Tần Dĩ Nhu lập tức phủ nhận suy nghĩ cùa bản thân.

Côn Nguyên Cửu Thức là một cuốn sách bí mật được lưu truyền bởi một mình võ sư Tông Sư Hoàng, có yêu cầu cực cao đối với người luyện tập.

Nhiều nám trước cô ta có phúc gặp được võ sư Tông Sư Hoàng, đã từng muốn học ở Hoàng Môn, nhưng đã bị từ chối vì khồng có tài năng … Vân Thanh chỉ là một đứa trẻ

quê mùa, không thề nào biết võ thuật cao siêu như vậy!

Tần Dĩ Nhu cảm thấy rằng cô ta hơi mất kiểm soát.

Thế mà lại bị đánh lừa bời nắm đấm lòe loẹt đôi chân hoa thêu này!

Bình luận

Truyện đang đọc