TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Thấy Hoắc Cành Thâm hình như vẫn chưa dỗ được, Vân Thanh đẩy ghế về phía anh.

“Anh yêu, anh phải tự tin vào bản thân mình.” Cô nghiêm túc nói “Người tồ chức thậm chí một ngón tay cũng không bằng anh….”

“…Ăn đi.” Hoắc Cảnh Thâm nhét một cái xương sườn để chặn miệng của cô.

Vân Thanh đúng là đói bụng, liền vùi đầu vào án.

Khi cô sắp án xong, bên ngoài cỏ tiếng gõ cửa.

“Thiếu Các chủ?”

Là giọng của Lưu Trung Kỳ.

Vân Thanh lau miệng, tự mình đi mở cửa.

“Bác sĩ Lưu không sao chứ?” Lưu Trung Kỳ mỏ’ miệng định nói, lại đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác áp bách vô hình, ngước mắt lên liền nhìn thấy một người thanh niên đang ngồi trên ghế, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, nhưng khí chất lại lạnh lùng, xa lánh, toát ra vẻ lạnh lùng không gần

gũi với người lạ…

Lưu Trung Kỳ trong lòng rùng mình.

Ông ta đã sống gần hết cuộc đời, chưa bao giờ thấy cảm giác hiện diện và khí chắt mạnh mẽ như vậy …

Hoắc Cảnh Thâm có ấn tượng với Lưu Trung Kỳ, ông ta đã bảo vệ Vân Thanh trong mấy ngày vừa rồi.

Anh thờ ơ gật đầu với Lưu Trung Kỳ.

Lưu Trung Kỳ chỉ cảm thấy hãnh diện, vội vàng cúi đầu đáp lễ.

Vân Thanh vẫy tay trước mắt ông ta “Bác sĩ Lưu?”

Lưu Trung Kỳ cuối cùng cũng tỉnh táo và nhớ ra công việc.

“Thiếu Các chủ, chính sự hoàng thất nước B gửi thư mời, muốn mời cô đi nước B chữa bệnh cho hoàng hậu của họ…”

Việc Vân Thanh phẫu thuật thành công cho Tằn Quân Thành đã xảy ra rồi lan tràn khắp nới.

Ngoài ra, cô đã tìm ra thủ phạm thực sự đã đầu độc

Winona, đồng thời lấy được thuốc giải, cô bị hoàng thất nước B theo dõi từ xa, điều này đương nhiên đế lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ.

Lưu Trung Kỳ nói “Được chữa bệnh cho nữ hoàng của nước B cũng là một vinh dự. Y Tiên Các cũng có thể được cải thiện lên một cấp độ cao hơn, và các học viên Trung y chúng ta có thể tự hào hơn!”

Có chuyên môn về Trung y và Tây y thì nên học hỏi lẫn nhau, học hỏi thế mạnh của nhau chứ không nên đối đầu nhau…

Nhưng Lưu Trung Kỳ đã già rồi, khó thay đổi ý kiến.

Vân Thanh lười nói nhiều.

“Bác sĩ Lưu trả lời bọn họ giúp tồi, nói Các chủ Tiêu Dao Tử sẽ lên đường trong vài ngày tới để đến nước B đề chữa bệnh cho hoàng hậu.”

Lưu Trung Kỳ vô thức gật đầu “Được... ”

Sau đó, ông ta phản ứng, như thể hoàn toàn không đúng.

“Đề cho Các chủ đi sao? Nhưng bọn họ mời cô….”

“Không sao, sư phụ tôi có thể làm được, ông đi thông báo cho sư phụ đi.”

Vừa nói xong, Vân Thanh đã đẳy Lưu Trung Kỳ ra ngoài.

Nước B xa như vậy, cô cũng lười đi.

Huống chi, Winona không thích cô như vậy, nước B là lãnh thổ của cồ ta, Vân Thanh sẽ không chịu cái khổ này đâu.

Dứt khoát để Tiêu Dao Tử đi một chuyến.

Sau khi đuổi Lưu Trung Kỳ đi, Vân Thanh quay đầu lại, ánh mắt rơi vào trên người Hoắc Cảnh Thâm.

Nhìn khuồn mặt lộn ngược của người đàn ông, Vân Thanh

càng cảm thấy nguy hiểm hơn.

Hoắc Cảnh Thâm có chút khó hiểu “Sao vậy?”

Hai tay Vân Thanh ôm mặt, u sầu thỏ’ dài, rắt nghiêm túc nói “Cục cưng, anh đừng ló mặt ra ngoài nữa! Bằng không, nếu ra ngoài một lần, thì lại mang về cho em một tình địch khác.”

Hoắc Cảnh Thâm “…Anh sẽ giải quyết.”

Vân Thanh chỉ cho rằng mình khoác lác vì sĩ diện của một người đàn ông.”

“Thôi đi, dù sao cô ấy cũng là công chúa, chúng ta hãy tránh xa cồ ấy ra.”

Hoắc Cảnh Thâm khẽ vặn đầu ngón tay, thản nhiên nói “Cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện ở Bắc Thành nữa.”

Mà lúc này, Winona đang trôi nồi trên biển, hồi hộp chờ đợi cuộc gọi từ cơ quan tình báo.

Tay của Tần Dĩ Nhu đã bị tàn tật, thế nên cô ta cỏ phần tức giận.

Bây giờ đang chờ tìm ra danh tính của người tồ chức, cùng nhau loại bỏ tên khốn ngu dốt này và con khốn Vân Thanh!

Chuông vừa vang lên, Winona lập tức cầm lên, không kịp chờ đợi hỏi “Các ngươi điều tra được chưa? Ai là người tồ chức?!”

Winona đã phái thị vệ, bảo bọn họ đi Bắc Thành trước tiên!

Khi cô ta tìm ra danh tính của người tồ chức, cô ta sẽ trói trói anh ta với con khốn Vân Thanh kia, sau đó cắt anh ta thành từng mảnh cô ta mới có thể trút giận.

“Xin lỗi công chúa, chúng tôi điều tra không ra.”

“Cái gì?!” Winona không thẻ tin vào tai mình, cả người phát run, chửi “Một lũ rác rưởi vô dụng! Nuôi các người có ích gì?!!”

Chì là một người giàu có, bọn họ ngay cả chuyện này cũng không phát hiện ra!

Tuy nhiên, về sau, tin tức khiến Winona chấn động hơn nữa mới đến.

Đó là tin của đội trưởng đội cận vệ.

“Công chúa….”

“Làm sao? Các người đã đến Bắc Thành chưa?!” Winona sốt ruột hỏi, trong mắt kiêu ngạo càng ngày càng hung hăng “Ngươi bây giờ đi đem con khốn Vân Thanh kia mang về nước B cho ta!”

“E là không được ”

“Ngươi nói gì?” Winona lập tức cao giọng nói “Ngươi dám không nghe ta sao?”

“…Không phải, công chúa. Máy bay của chúng ta vừa rời khòi địa phận nước B thì bị hơn chục máy bay chiến đấu không rõ nguồn gốc ép phải quay lại. Đội phó cố gắng vượt qua, nhưng bị bắn gục tại chỗ, may mắn thay, anh ấy đã

nhảy dù kịp thời để giữ mạng… “

Winona chưa kịp nghe xong, cô ta đã tức giận đến mức hai mắt đen lại, cô ta gần như ngất đi tại chỗ, trong vòng một ngày, cô ta đã gặp phải quá nhiều chuyện khiến cô phát điên!! Khắp nơi đều có người bảo vệ cô?!Nhưng là ai… Hắn kiêu ngạo đến mức dám đánh máy bay của thị vệ hoàng gia nước B!!

Bình luận

Truyện đang đọc