TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Nếu là lần đầu tiên gặp mặt, lúc anh không bị thương phát độc, chỉ dựa vào một mũi kim cũng không thể hạ được anh…

Tức thật, đánh không lại!

“Hoắc Cảnh Thâm, anh bắt nạt em!” Vân Thanh vừa giận vừa buồn, nước mắt giàn giụa trên mặt “Anh dựa vào cái gì mà khồng nói lời nào mà đi làm kẻ xấu chứ? Con của chúng ta, tương lai của chúng ta, anh lại tự mình quyết định sao?”

Hoắc Cảnh Thâm khẽ thở dài, Ồm cô vào lòng.

Anh nhắm mắt lại, cuối cùng nhìn vào trái tim mình, thì thầm vào tai cô “Bởi vì anh sự…”

Hoắc Cảnh Thâm thực sự không quan tâm đến mạng sống của chính mình.

Nhưng người trong vòng tay anh đã cắm rễ sâu trong tim, một đóa hoa từ trong băng nở ra, thấm vào máu xương của anh, trở thành điềm yếu trí mạng… đến nỗi khi cô rơi nước mắt, anh cũng sẽ đau lòng.

Anh bắt đầu có những nỗi sợ hãi và khao khát – anh muốn mang đến cho cô gái nhỏ của mình một cuộc sống tốt nhất, hoàn hảo nhất.

Bởi vì như vậy, anh đã bỏ qua suy nghĩ của cô…

Vân Thanh không ngờ rằng có một ngày cô lại nghe được ba chữ ‘Anh sợ hãi’ từ Hoắc Cảnh Thâm…

Trái tim cô mềm lòng không có nguyên tắc, mềm lòng đến mức loạn cả lên.

“Không sao.” Cô sụt sịt ngẳng đầu lên, đồi mắt sáng như sao soi rõ khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông.

Vân Thanh đỡ lấy mặt của anh, ôn nhu mà nghiêm túc nói “Em sẽ càng ngày càng lợi hại, sẽ chữa khỏi cho anh, chờ anh chuẩn bị xong, chúng ta sẽ có một đứa con, em cũng sẽ bảo vệ nó!”

Cồ giống như một hiệp sĩ, bảo vệ quốc vương cùa mình….

Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm âm trầm, thấp giọng nói “Được.”

Vân Thanh vùi trong lòng anh, nơi mà Hoắc Cảnh Thâm không nhìn thấy, đáy mắt trong veo của cô có một làn sóng lặng yên…

Cô sẽ không tin anh nữa.

Chắc chắn còn cỏ điều gì đó mà cô không biết!

Dường như chỉ có người đó mới giải đáp được nghi vấn của cô.

Hàn Mặc đứng bên ngoài nửa tiếng mới run rẩy quay lại xe.

Bên trong xe, bầu không khí rõ ràng đã chuyển từ âm u sang ấm áp.

Hoắc Cảnh Thâm đã chỉnh quần áo từ lâu, dáng người cao lớn ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha bọc da màu đen, phong thái lạnh lùng xa cách, nhìn có vẻ kiêng dè đến mức muốn lấy mạng Hàn Mặc chỉ liếc qua một cái, lập tức

quay đi chỗ khác.

Anh ta nhìn thấy dấu hickey mờ trên cồ chủ nhân của mình, không cần suy nghĩ, nó chắc chắn là do phu nhân để lại.

Lúc này, Vân Thanh uể oải gối lên đùi Hoắc Cảnh Thâm, dáng vẻ ngủ chưa tỉnh lại.

“Hoắc tiên sinh, tìm một lối vào tàu điện ngầm thẻ em

xuống đi. Thuốc của mẹ em sắp hết, em phải đến gặp sư phụ đế lấy.”

Tiêu Dao Tử luôn thất thường, không thích bị người khác quấy rầy, ngoại trừ Vân Thanh, ông ấy thường không thể tránh được người khác nhìn.

Hoắc Cảnh Thâm cũng không nghi ngờ.

“Được.”

Hai mươi phút sau.

Vân Thanh xuống xe, nhìn chiếc xe Maybach màu đen đi xa, vẻ lười biếng trên khuôn mặt cô đã được thay thế bằng một sự uy nghiêm từ tận trong xương.

Đầu tiên cô đã gửi cho Tạ Lãng một tin nhắn.

Chưa đầy năm phút…

“Lão đại!” Xe của Tạ Lãng dừng trước mặt cô.

Vân Thanh mở cừa và lên xe.

“Đưa tôi đến Bích Thủy Cư.”

Bích Thủy Cư thuộc về Y Tiên Các, rải khắp nơi, vị trí cực kỳ bí mật.

Bắc Thành còn có một tổ chức, ngoại trừ y học, còn thu thập tin tức khác.

Cho nên những nàm này Vân Thanh tuy có thể ở lại thôn quê, nhưng lại có thế biết được mọi chuyện bên ngoài.

Thấy sắc mặt Vân Thanh không đúng lắm, Tạ Lãng vốn luôn nói nhiều liền ngoan ngoãn im lặng, lặng lẽ lái xe.

Vân Thanh dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhưng đầu óc không có một khắc nào dừng lại.

Hoài nghi trong lòng cô đã bị chôn vùi khi Hoắc Cảnh Thâm ngất đi vì ngộ độc…

Tần Dĩ Nhu ghét cô, Vân Thanh biết rõ điều này, dù sao cô nhìn thấy Tần Dĩ Nhu cũng cảm thấy không vừa mắt.

Nhưng dù hận cô đến đâu, Tần Dĩ Nhu cũng không thể dùng tính mạng của Hoắc Cảnh Thâm đề hãm hại cô.

Điều kỳ lạ hơn nữa là ngay cả Lâm Vân Hạc trung thành với Hoắc Cảnh Thâm, cũng quay sang giúp Tần Dĩ Nhu…

Lúc đó Vân Thanh cảm thấy có điều gì đó khó hiểu.

Sau đó, cô bị giam trong ngục, dưới sự hướng dẫn của Mạc Bắc Châu, cô đã đột nhập vào càn phòng bí mật tìm ra danh tính thực sự của Hoắc Cảnh Thâm … Cũng chính lúc đỏ, Lâm Vân Hạc lại đi ra.

‘Người thật sự hại Tứ gia là cô!’

‘Thuốc cô kê đã không có tác dụng với anh ấy từ lâu rồi! Nếu thực sự muốn cứu Tử gia, chì có một cách …’ Lời nói của Lâm Vân Hạc vẫn ở trong tâm trí cô rất lâu.

Cách đó, rốt cuộc là gì… chỉ cần hỏi Lâm Vân Hạc sẽ rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc