TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Vân Thanh ngủ mê man, lúc mo’ lúc tỉnh, cảm giác cỏ người đang dùng khăn tay lau mặt cho cô, lại dỗ cô uống trà giải rượu.

Cô miễn cưỡng mở mắt, gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mặt, đường nét góc cạnh nhưng được ánh đèn chiếu vào rất đỗi dịu dàng, trái tim Vân Thanh cảm thấy ấm áp.

“Hoắc Cảnh Thâm…” Giọng cô hơi khàn sau khi đã uống rượu say.

Hoắc Cảnh Thâm nhìn cồ, giọng điệu lạnh lùng: “Giỏi lắm, còn biết trốn ra ngoài uống say.”

Việc giải quyết tới rồi.

“Hoắc Cảnh Thâm…” Vân Thanh nũng nịu sát vào người anh, “Em sai rồi.”

Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn gương mặt ửng hồng khi uống rượu say của cô, mỉm cười không biết nói gì.

…Toang rồi, giận thật rồi.

Vân Thanh tiến sát lại, hôn vào má anh.

“Hoắc tiên sinh?”

“…Bớt trò này đi.” Mặt anh không biểu cảm, giọng không còn lạnh lùng như trước.

“Vậy đồi trò khác!”

Uống rượu vào can đảm, Vân Thanh hung hàng đẩy vai của Hoắc Cảnh Thâm, Hoắc Cảnh Thâm cũng không phản kháng, thuận thế bị đẩy xuống giường.

Anh đặt tay phía sau đầu, nhìn người con gái đang ngồi trên người mình, mắt nheo lại, giả vờ hỏi: “Thế thôi à?”

“…” Vân Thanh cứng họng.

về phương diện này, cô không đủ kinh nghiệm, hơn nữa… toàn là Hoắc Cảnh Thâm chủ đạo.

Cô cắn môi suy nghĩ…

Hoắc Cảnh Thâm không kiên nhẫn chờ nồi nữa, tư thế nam trên nữ dưới, trêu chọc, đặc biệt, đây còn là người con gái

anh yêu.

Anh đưa tay vòng qua eo Vân Thanh, chất giọng trầm ấm hơi khàn: “Qua đây.”

Vân Thanh như thể bị mê hoặc, dưới sự hướng dẫn của Hoắc Cảnh Thâm, dần sát lại…cô cáng thẳng tới mức vã cả mồ hôi tay, có chút ngốc nghếch hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông.

Giống như con chim gõ kiến.

Hoắc Cảnh Thâm khẽ cười, dường như có chút bất lực: “Sao ngốc thế nhì?”

Vân Thanh định phản bác, Hoắc Cảnh Thâm từ bị động trở thành chủ động, chiếc lưỡi của anh tiến sâu vào trong, chặn lại lời cô nói.

Vân Thanh bị hôn tới mức choáng, khi bị Hoắc Cảnh Thâm đặt trên giường, cô nhìn lên trần nhà, Hoắc Cảnh Thâm thật sự sẽ…

Nhưng rốt cuộc, vẫn chưa làm tới bước cuối.

Hoắc Cảnh Thâm khống chế cái tay luồn vào sâu trong áo cô, thở mạnh.

“Anh đi tắm đã.”

Vân Thanh chăm chú nhìn bóng lưng anh, không biết dũng khí từ đâu tới, đột nhiên chân trần nhảy xuống giường.

Hoắc Cảnh Thâm vừa bước vào cửa phòng tắm, có một lực mạnh ờ phía sau lao vào, anh không phòng trước nên bị lảo đảo, cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ ôm chặt eo mình, có chút buồn cười.

“Sao vậy? Hoắc phu nhân uống rượu xong hâm à?”

Anh trêu cô.

Vân Thanh vùi đầu vào lưng anh, quệt quệt, không biết dũng khí cỏ từ đâu, buồn rầu nói gì đó.

Hoắc Cảnh Thâm nghe rõ, thu lại nụ cười.

Anh quay người lại, bàn tay nắn gương mặt ửng đỏ của Vân Thanh, cúi người sát lại gần, nguy hiểm nói: “Em có biết mình đang nói gì không?”

Hơi thở của anh tràn vào tất cả các giác quan của cô, Vân Thanh ngang ngược, dù thế nào, cô cũng nhìn thẳng vào mắt Hoắc Cảnh Thâm.

“Em nói, anh đừng đi tắm, em chuẩn bị rồi!”

Dáng vẻ lẫm liệt hy sinh vì đạo, khiến Hoắc Cảnh Thâm dở khóc dỏ’ cười.

“Đừng nghịch nữa.”

Vân Thanh không tức, “Em khồng làm loạn, hay là anh… không thích em? Không muốn em nữa?”

Ánh mắt cô ảm đạm, buồn bã.

Hoắc Cảnh Thâm bất lực thở dài.

Anh véo má cô.

“Đừng nghĩ lung tung nữa.” Hoắc Cảnh Thâm trầm giọng

nói, “Không phải vấn đề của em, là anh chưa chuẩn bị xong.”

Vân Thanh trừng mắt, sợ hãi nhìn giữa hai chân anh: “Lẽ nào…anh…”

Mặt Hoắc Cảnh Thâm cũng trở nên u ám, gio’ tay gõ vào đầu cô.

“Chỗ này của anh không có vấn đề, vừa nãy em không cảm nhận được?” Anh nói rồi, tiến lại gần, hai người sát gần nhau, Vân Thanh tất nhiên có thể cảm nhận được…anh không có vấn đề!

Cô nàng đỏ mặt lùi lại nửa bước.

Hoắc Cảnh Thâm nheo mắt, tiến sát về phía cô, ra vẻ cởi thắt lưng.

“Hay là, cởi quần ra kiểm tra?”

Bình luận

Truyện đang đọc