TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Hoắc Cảnh Thâm nhìn những viên thuốc Vạn Tức được điều chế riêng cho anh ở trong hộp thuốc, có gì đó vỡ tan trong đôi mắt anh.

Anh thật sự bó tay với viên thuốc nhỏ nảy…Nếu đã không giấu được, chỉ đành nghĩ cách để cô bỏ cuộc.

Người con gái xinh đẹp gầy yếu, nhưng ngang bướng thế nào, không ai hiểu rõ bằng Hoắc Cảnh Thâm…

Anh ấn nhẹ vào huyệt thái dương đang đau.

“Tứ gia, Bá tước Smith sáng nay có gọi điện tới, nói tối nay có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, mời anh ăn bữa cơm. Có cần từ chối không?” Thấy Hoắc Cảnh Thâm sắc mặt không được tốt, Hàn Mặc nhỏ giọng hỏi.

“Không cần, nói với Bá tước tôi sẽ tới đúng giờ.”

Lần trước về giữa chừng quả thực thất lễ, vì vậy bữa án tối nay nên tới.

Hàn Mặc nghe ngóng được một tin, anh ta nhắc nhở một cách khó hiểu: “Tứ gia, cháu gái của Bá tước Winona trưa nay cũng đã tới Bắc Thành.”

Bữa ăn tối nay, cũng không hề đơn giản.

Có lẽ Bá tước sẽ giới thiệu cháu gái của mình cho Hoắc Cảnh Thâm…

Gương mặt Hoắc Cảnh Thâm không chút biểu cảm, đôi mắt đen nhanh sâu thẳm, hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Thời gian, địa điềm.”

Hàn Mặc không nói thêm nữa.

“8 giờ tối, nhà hàng Dạ Tiệc.”

Màn đêm bao trùm khắp nơi.

Vân Thanh đang chuyên tâm đọc sách y thuật trong phòng dược liệu.

“Ting ting —”

Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Vân Thanh giật mình, phát hiện mình sắp đọc gần hết cuốn sách phẫu thuật bệnh tim.

Không biết có phải ảo giác hay không, mà tốc độ đọc của bản thân ngày càng nhanh hơn.

Điện thoại vẫn đang kêu, Vân Thanh đưa tay ra với lấy, nhìn rõ số điện thoại gọi tới, gương mặt có chút bất ngờ.

Người gọi tới vậy mà lại là Lục Kỳ HŨ’U.

Cô nhíu mày, nói: “Lục tồng?”

“Vân tiểu thư giờ có thời gian chứ?” Lục Kỳ Hữu lần đầu tiên chủ động mời, “Có tiện ăn một bữa cơm?”

Lục Kỳ Hữu có thề hạ mình mời cồ bữa cơm, chắc chắn là có chuyện cần giúp.

Quả nhiên, chưa đợi Vân Thanh nói, đã nghe thấy Lục Kì Hữu ở đầu dây bên kia thẳng thắn nói tiếp: “Tôi muốn cùng cô nói chuyện của Nghê Hoan và con trai tôi.”

Xem ra đã có kết quả giám định cha con rồi.

Vân Thanh cũng đang suy nghĩ sau đó sẽ làm thế nào với Nghê Hoan.

Cô đồng ý: “Được, gặp mặt ở đâu?”

“Nhà hàng Dạ Tiệc, có cần tôi cho người tới đón cô không?”

“Không cần, một tiếng nữa tôi sẽ tới.”

Vân Thanh nhét mấy quyển sách vào trong túi, khi bước ra ngoài, dường như nhớ ra điều gì đó, cô rút điện thoại ra gọi điện cho Minh Tâm.

“Sư huynh, đã mang thuốc qua chưa?”

“Anh mang qua rồi, nhưng không vào trong được, chỉ đành nhờ người ờ quầy lễ tân chuyển vào cho anh Hoắc. Không biết anh ấy có dùng hay không.” Minh Tâm trước nay thật thà, có gì nói nấy.

Vân Thanh cau mày, hỏi: “Em bảo anh nói thế nào anh có

nói không?”

Minh Tâm: “…Anh nói rồi, không sót chữ nào.”

Nói mấy lời như vậy ờ nơi đông người, quả thực có chút..Á.. I- ỉ xâu hô.

Nhưng Vân Thanh lại nghĩ, lời nói đó không thề dọa nồi Hoắc Cảnh Thâm, cùng lắm chỉ có thể khiến anh khồng vứt nỏ.

Nghĩ tới đây, cô chạy về phòng thuốc, mang theo một viên Vạn Tức.

Đợi tới khi gặp Lục Kỳ Hữu xong sẽ tới tìm Hoắc Cảnh Thâm.

Nhà hàng Dạ Tiệc là một trong ba nhà hàng có tiếng ờ Bắc Thành, cao cấp sang trọng, hơn nữa bảo mật rất tốt.

Người đàn ông có thân phận cao như Lục Kỳ Hữu, hẹn tới đây án cơm cũng chỉ là chuyện bình thường.

Vân Thanh tự lái xe tới đó.

Đường không bị tắc, cô tới sớm hơn 10 phút so với dự tính.

Vân Thanh xoay vô lăng, đang định lái xe vào trong, thì đột nhiên, phía sau vang lên tiếng còi inh ỏi, sau đỏ một chiếc xe màu đen lớn lao tới, đâm thẳng vào xe cô.

Nếu không phải Vân Thanh phản ứng nhanh, thì xe cô đã bị hất bay rồi.

Bá đạo như vậy, quả thật là không biết trời cao đất dày thế nào!

Vân Thanh lạnh lùng, nhìn chiếc xe màu đen đỗ ngoài cửa nhà hàng, người gác cửa ân cần đi ra mờ cửa.

Người ngồi ở vị trí ghế lái bước xuống, quả nhiên là một người phụ nữ.

Một người phụ nữ án mặc vô cùng gợi cảm.

Cô ta thuận tay đưa chìa khỏa cho người gác cửa, còn mình bước vào trong, đúng lúc đó, phía sau cỏ tiếng động lớn vang lên.

Người phụ nữ quay đầu lại, gương mặt xinh đẹp phút chốc trở nên tức giận.

Cô ta chỉ thấy chiếc xe lớn của mình, bị một chiếc xe nhỏ 200.000 NDT đụng phải, đuôi xe cũng bị hỏng.

Đây chính là chiếc xe yêu thích của cô ta!!

“Cô không có mắt à, có biết lái xe không đấy?!” Người phụ nữ vô cùng tức giận nhìn Vân Thanh vừa bước xuống xe, lớn tiếng mắng chửi: “Cô có biết xe của tôi bao nhiêu tiền không? Cô có bán xe đi cũng không đủ tiền bồi thường!”

Vân Thanh bình tĩnh nhìn người phụ nữ nhớn nhác trước mặt mình, cong môi châm chọc: “Hóa ra là cồ có mắt, cô biết lái xe.”

Đúng là hành động cướp lời mỉa mai cô ta trước.

Người phụ nữ không thấy xấu hổ, ngược lại nhìn Vân Thanh từ đầu tới chân, thấy cô mặc toàn đồ rẻ tiền, ánh mắt khinh thường nhìn cô như một người xin ãn.

“Cô là cái thá gì?Mà cũng xứng nói chuyện với tôi! Tôi nói cho cô biết chuyện hồm nay vẫn chưa xong đâu, tôi phải bắt cô bồi thường tới mức khuynh gia bại sản!” Người phụ nữ buông những lời lẽ cay độc, tiện tay rút điện thoại chụp lại biển số xe của Vân Thanh.

Vân Thanh thấy sao cũng được, dù sao đấy cũng chỉ là chiếc xe cô mua đề thay việc đi bộ, hơn nữa cũng là dùng thẻ đen của Hoắc Cảnh Thâm, đăng kí dưới tên của Hoắc Cảnh Thâm.

Nên nói đúng ra thì, cô ta đâm hỏng xe của Hoắc Cảnh Thâm…

Bình luận

Truyện đang đọc