TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Vào lúc đó, trong màn đêm, một chiếc Porsche Cayenne đỗ trước biệt thự.

Vị thiếu gia nhà họ Tư được mệnh danh là quý tộc cuối cùng ở Bắc Thành, lúc này đang đứng ở cửa ghế phụ, không chút hình tượng.

Chiếc áo sơ mi trên người Tư Mộ Bạch bị kéo càng, trên mặt vẫn còn vệt máu.

Mặt anh u ám, cắn ràng, nhìn chằm chằm người con gái ngồi trên ghế phụ, cố gắng khống chế cảm xúc: “Chung, Ly!”

Chung Ly khi đỏ bị chuốc thuốc kích dục bị dày vò tới nỗi không được tình táo, đưa tay kéo áo ngoài của Tư Mộ Bạch, khó chịu hét lên: “Nóng…nóng, cứu mạng…”

Bộ dạng này của cô, Tư Mộ Bạch thấy cô mất bình tĩnh, anh lại định đưa tay ra ôm lấy cô.

Chung Ly đã rơi vào mớ hỗn độn, cảnh giác, tay Tư Mộ Bạch vừa chạm vào người cô, người con gái đã kêu lên, liên tục đá.

“Đừng chạm vào người tôi…đừng chạm vào người tôi! Cút đi!!” Cô thậm chí túm lấy tay Tư Mộ Bạch rồi cắn, một lúc sau chảy máu.

Tư Mộ Bạch có kiên nhẫn thế nào, đến lúc này cũng không chịu nồi nữa.

Anh dùng tay còn lại giữ hàm cô, rút tay bị cô cắn chảy máu ra.

Tư Mộ Bạch một tay giữ chặt cố tay Chung Ly, đang chuẩn bị dùng lực, ôm lấy cô.

Nhưng, người con gái làm loạn đó, đột nhiên mắt ngấn lệ.

Tất cả những hành động của Tư Mộ Bạch, đột nhiên dừng lại.

Chung Ly dù chảy máu cũng không khóc, vừa khóc vừa nói: “Ông đừng chạm vào…đừng chạm vào tôi…anh Mộ Bạch, cứu em…”

Tư Mộ Bạch nhói lòng, khẽ nhắm mắt.

Anh biết Chung Ly đã không còn tỉnh táo nữa, cô trỏ’ về lúc 13 tuồi, khi bị người ta bắt cóc.

Khi Tư Mộ Bạch xông vào, cô đang co ro trong góc giường, tay bê bết máu, tay nắm chặt con dao gọt trái cây sắc bén, cả người như phát điên run rầy.

Cô không đề bất cứ ai lại gần mình…

Cho tới khi Tư Mộ Bạch tới, nói với cô: “A Ly, đừng sợ. Sẽ không có ai làm hại em, anh Mộ Bạch đưa em về nhà…”

Những ký ức năm đó quay trở lại, Tư Mộ Bạch kiềm chế nhịp tim đặp nhanh đến đáng sợ của mình, bàn tay nắm chặt A Ly từ từ buông lỏng.

Anh ôm mặt cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên gương mặt cô, trầm giọng nói: “A Ly, anh là Tư Mộ Bạch. Em nhìn xem…”

Ánh mắt A Ly như dịu lại, Tư Mộ Bạch không biết rốt cuộc cô có nghe rõ không, nhưng cơ thể cô đã không từ chối anh chạm vào người.

Tư Mộ Bạch khom người ôm lấy cô, bước vào trong biệt thự.

Nữ bác sĩ đang đợi.

Tư Mộ Bạch đặt cô lên giường, trả chỗ cho bác sĩ, Chung

Ly liền nắm chặt lấy tay anh không buông.

“Đừng đi…”

Dường như thế giói của cô, chỉ còn lại mình anh, có thề dựa vào.

Tư Mộ Bạch nắm chặt lấy bàn tay nhỏ, bàn tay lớn dịu dàng đặt lên, anh hỏi ý kiến bác sĩ: “Trị bệnh thế này có được không?”

“Có thể.”

Tư Mộ Bạch ngồi bên giường, nắm lấy tay Chung Ly trấn an cô, để cô thả lòng, phối hợp với bác sĩ đề điều trị bệnh.

Cơ thể cô bất giác co giật, sự yêu thương và tức giận trong đôi mắt Tư Mộ Bạch như hòa làm một, giọng nói của anh dịu dàng.

“Đừng sợ, anh ờ đây…”

Sau khi chịu một trận giày vò, thuốc kích dục trên người Chung Ly đã hết, cô mê man ngủ.

Tư Mộ Bạch nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, đặt vào trong chăn.

Anh cúi người hôn lên mi mắt Chung Ly, sau đó bước về phòng ngủ.

Trong lúc đỏng cửa, sự dịu dàng trong đôi mắt người đàn ông như khồng hề tồn tại.

“Tư thiếu, đã bắt được hai tên bắt cóc Chung tiểu thư.” Trợ lý của anh ta An Triêu Nhân xuất hiện trong phòng khách, kính cẩn nói: “Hai tên hèn đó qua tra khảo, đã khai ra, người sai chúng bắt cóc Chung tiểu thư là ồn Như Húc.”

Ôn Như Húc…

Tư Mộ Bạch lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh: “Đưa người tới ‘Phi Sắc’!”

Bình luận

Truyện đang đọc