TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Vân Thanh nghiêm túc nói: “Con cũng không hiểu nguyên nhân, chỉ là đột nhiên tập trung tinh thần, phát hiện mình có thề hiểu được những sách này, giống như là….”

Giống như, kiến thức này vốn là ở trong đầu cô, chỉ là bị phong ấn, đến hôm nay mới nhớ ra

Thật kỳ lạ.

Điều này hoàn toàn không nằm trong khả năng của cô….

Nhưng cảm giác thoát khỏi những suy nghĩ phân tâm và nhanh chóng tiếp thu kiến thức rất tốt, Vân Thanh không thể dừng lạ được.

“Được rồi, có ham học nữa thì mấy ngày này cũng đừng nóng vội!” Tiêu Dao Tử nhìn đôi mắt híp lại đầy quầng thâm của Vân Thanh, cau mày nói: “Mấy ngày này con không án không uống không ngủ, cơ thể sao mà trụ được, mau đi nghi ngơi đi.”

Đầu óc Vân Thanh có chút bế tắc, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Tiêu Dao Tử “Con….Con ỏ’ đây mấy ngày rồi ạ?”

Tiêu Dao Tử “… Ta còn tưởng con muốn tu tiên!”

Vân Thanh lật qua chồng sách y học, phát hiện điện thoại di động của mình đã tắt nguồn, vừa mỏ’ lên, màn hình đã bị tin tức dồn dập của Chung Ly quét qua.

Cô gửi lại một biểu tượng cảm xúc.

Kiểm tra lại cuộc gọi nhỡ.

Hoắc Cảnh Thâm

3

Vân Thanh khựng đầu ngón tay lại, bấm vào, ba cuộc gọi nhỡ, sáng, trưa, tối…

Anh còn rất kiềm chế…

Hoắc Cảnh Thâm đã đọc tin nhắn cô gửi cho anh, nhưng anh không trả lời cũng không giải thích.

Vân Thanh xoa xoa thái dương sưng tấy, lúc trước vùi đầu vào biển sách không cạn năng lượng, giống như đột nhiên cạn đi gần hết.

Cô cảm thấy trống rỗng và buồn bã.

“Sư phụ, con hơi mệt rồi, con trở về nghỉ ngơi nhé.” Vân Thanh khép sách đứng dậy “Quyển ‘Cổ ngữ chữ nho’ này còn có một nửa, con mang về….”

Cô còn chưa nói xong, đột nhiên thế giới xoay tròn, cả người suýt chút nữa ngã xuống.

Vân Thanh vội vàng giữ lấy cái bàn bên cạnh, đề không bị ngã xuống.

“Tiếu Vân Đóa!” Tiêu Dao Tử sợ tới mức vội đỡ cô ngồi xuống, bắt mạch cho cồ.

Cũng may ta chỉ là không án không uống không ngủ, lại có chút khí thông, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.

Tiêu Dao Tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, cuộc điện thoại của Chung Li gọi đến.

“Vân, Thanh! Em lại chơi trò mất tích rồi!!”

Chung Li ở đầu bên kia điện thoại sắp nồ tung.

“Em hơi mệt, lát nữa em giải thích với chị.”

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Vân Thanh, Chung Li cố ý giảm âm lượng xuống.

“Em đang ở đâu?”

Vân Thanh đưa địa chỉ cụ thể, suy nghĩ một chút hỏi nàng: “Chỗ chị có chỗ ngủ không, em đến đó ngủ chút.”

Bây giờ tình trạng cô khồng, không muốn về nhà để đối mặt với Khương Như Tâm.

Nhưng nếu cô không về nhà, dường như nơi duy nhất cô cỏ thế đến là nhà Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh bây giờ thực sự không muốn gặp Hoắc Cảnh Thâm, đầu óc cô rối bời, cô chỉ muốn ngủ.

“Có, em chờ chị. Chị ở gần đây, chị sẽ đến ngay!”

“Được.”

Vân Thanh đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tiêu Dao Tử.

Ồng cảm thấy trạng thái của đệ tử rất kỳ quái…

Vân Thanh cười với ông một cái, ưu nhã phất phất tay: “Đừng lo lắng cho con, con đi trước.”

Vừa dứt lời, xoay người liền đi vấp phải ngường cửa …

Tiêu Dao Tử “ ”

Cuối cùng, Vân Thanh được Tiêu Dao Tử nói mấy thị vệ khiêng xuống núi trên khung tre.

“Thanh Thanh bảo bối!” Chiếc Ferrari màu đỏ mang tính biểu tượng của Chung Li lao tới với tốc độ cực nhanh, dừng lại trước mặt Vân Thanh với một tiếng kít tuyệt đẹp.

Nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Vân Thanh gần như kéo dài xuống cằm, Chung Li đau lòng: “Em đã chịu khích động gì vậy hả? Đến núi sâu rừng già này như tên trộm vậy hả?”

Vân Thanh yếu ớt ngáp một cái: “Để em ngủ cho đã rồi sẽ giải thích mà.”

Cô rất mệt.

Không chỉ có thể xác, mà cả tinh thần dường như cũng trống rỗng.

Vừa rồi cô tập trung và say mê bao nhiêu, bây giờ cô lại mệt mỏi bấy nhiêu… Có vẻ như đó là một loại tác dụng phụ nào đó.

Vừa lên xe, Vân Thanh đã ngủ thiếp đi.

Chung Li không dám quấy rầy cô, cô luôn nóng tính, lần này xe chạy rất êm.

Buzz ’

Điện thoại rung lên hai lần.

Chung Li mở mắt ra.

Những lời nhận xét cường điệu của cô dành cho Hoắc Cành Thâm hiện lên.

Đại kim chủ bám người – Hoắc Cảnh Thâm [Nhận được tin

của Vân Thanh chưa?]

Bình luận

Truyện đang đọc