TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

“Thế sao?” Bạc Cảnh Sâm nói giọng lạnh nhạt, anh nhìn cô, “Cô không thích cậu ta?”

Vân Thanh vô thức siết chặt ghế sofa da dưới người mình.

Trong đầu cô lúc này là những lời Hoắc Cảnh Thâm nói trong phòng làm việc đêm hôm đó – “Đó chỉ là một người phụ nữ đề tôi chơi đùa, mấy người lại coi cô ấy như điềm yếu của tôi? Ha…Vừa hay tồi chơi chán rồi, Hoắc Khải Lễ đã giúp tôi xử lí người một cách sạch sẽ…”

Mỗi khi nhớ lại, lồng ngực cô đau nhói.

“Trước đây từng thích, giờ không thích nữa.” Vân Thanh ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ, thể hiện dáng vẻ không sao cả, “Tôi chỉ là thứ đồ để anh ta chơi đùa, không thể theo đuồi được đương nhiên sẽ từ bỏ. Trai đẹp trên đời này còn nhiều, tồi cần gì phải lãng phí thời gian với một người đàn ông sắp chết chứ.”

Bầu không khí trong xe đột nhiên chùng xuống.

Trên người Bạc Cảnh Sâm toát ra khí chất cao ngạo, ánh mắt chám chú nhìn cô…Hồi lâu, anh ta mới cong khóe miệng, chầm chậm tiến lại gần cô.

“Nếu đã không thích Hoắc Cảnh Thâm, vậy thì theo tôi đi.”

Mặt nạ ác ma quỷ quyệt phóng to trước mắt, Vân Thanh bị dọa phải lùi lại phía sau, cả người tựa sát vào cửa xe.

“Bạc tiên sinh đừng đùa nữa…Anh đã kết hôn rồi!” Giọng cô hơi run rẩy.

“Không sao hết, vợ tôi khồng để ý đâu.” Bạc Cảnh Sâm giơ đôi bàn tay thon dài mảnh khảnh của mình xé toạc vạt áo trước, tiếng áo bị xé toạc, đủ để cảm nhận được sức mạnh của anh ta, không dễ gì mà kháng cự được.

Tên biến thái này, không phải muốn ở trên xe…

Trong lúc cồ phân tâm, mắt cá chân đột nhiên lạnh ngắt, Vân Thanh nhẹ nhàng thở ra, vừa định thần lại đã bị Bạc Cảnh Sâm nắm lấy cổ chân, kéo xuống dưới.

Mọi bắp thịt trên cơ thế Vân Thanh đều vô cùng càng thẳng, ánh nhìn của cô dừng lại ở chiếc cồ cao lộ ra dưới cồ áo của Bạc Cảnh Sâm, một tay không gây ra bất cứ tiếng động nào nắm lầy chiếc kim bạc trong túi áo…

“Bạc tiên sinh đừng gấp thế.” Vân Thanh dịu dàng mỉm cười, cô quyến rũ như một con yêu tinh dưới người anh, cô nâng đồi bàn tay nhỏ mềm mại yếu ó’t của mình cởi chiếc

cúc áo sơ mi còn lại của Bạc Cảnh Sâm, “Bạc tiên sinh hào phóng như vậy, chi ra tám tỷ cho Vân gia, chắc chắn đều rất rộng lượng đối với phụ nữ. Tôi đương nhiên nguyện ý cùng anh…”

Vân Thanh nói nhỏ, đôi bàn tay nhỏ mềm mại ôm chặt lấy cổ anh ta, nhân lúc Bạc Cảnh Sấm lơ lả, ánh mắt cô trờ nên lạnh lùng, dùng lực đâm chiếc kim bạc trong tay vào cồ Bạc Cảnh Sâm…

Nhưng không ngờ Bạc Cảnh Sâm phản ứng nhanh hơn, dường như anh ta đã só’m biết đưực ý đồ của cô, khẽ quay đầu, tránh được sự đánh úp lần này.

Đôi bàn tay to lớn lạnh giá của người đàn ông giữ chặt lấy cổ tay cầm kim châm của cồ, ánh mắt lạnh lùng nhìn: “Gan cũng lớn lắm, dựa vào cô mà cũng dám giết tôi?”

Tuy nhiên cảnh tượng bất ngờ trước mắt đã khiến đồng tử của Bạc Cảnh Sâm đột nhiên co lại.

Chì thấy chiếc kim bạc trong tay còn lại của Vân Thanh đã lặng lẽ nhắm vào huyệt tử trên cồ cô.

…Mục đích của cô vốn dĩ không phải giết anh, mà là…

“Tồi đương nhiên không có cái gan lớn đến vậy.” Vân

Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm phía sau chiếc mặt nạ, khẽ mỉm cười, mang theo sự ngang bướng thanh cao của mình, “Bạc Cảnh Sâm, nếu như giờ anh để tôi xuống xe, nếu không…tôi sẽ để anh thử hương vị của xác ướp nữ.”

Trong lúc nói chuyện, mũi kim đã đâm qua da, một giọt máu rơi xuống, nhuộm đỏ đôi mắt đen lạnh lùng của người đàn ông…

Bạc Cảnh Sâm thả lỏng đôi tay nắm chặt tay cồ, lạnh lùng nói: “Dừng xe!”

Một chiếc Bently màu đen tấp vào lề đường.

Vân Thanh không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa,

cô nhanh chóng đẩy cửa xuống xe, nhưng lại bị Bạc Cảnh Sâm bất ngờ kéo lấy, cồ quay đầu, bắt gặp ánh mắt sợ hãi phía sau chiếc mặt nạ của Bạc Cảnh Sâm.

Phía sau, một chiếc xe máy bấm còi inh ỏi lao nhanh sượt qua mái tóc của Vân Thanh.

Anh rõ ràng không nói lời nào, chỉ nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay lạnh lẽo giờ đã ướt đẫm mồ hôi.

Lẽ nào trước mặt cô anh…đang căng thẳng?

Suy nghĩ này khiến Vân Thanh cảm thấy cỏ chút ngạc nhiên, ánh mắt cô lướt qua cổ tay của Bạc Cảnh Sâm, vì anh ta giơ tay nên cổ tay áo co lên để lộ xương cổ tay, sợi dây đỏ cũng hiện lên rõ trên làn da tái nhợt của anh.

Vân Thanh còn muốn nhìn kĩ một chút, Bạc Cảnh Sâm đã nhanh chóng rút tay lại.

“Cút.” Anh ta nóng lòng nói.

“Rầm—”, cánh cửa đóng lại trước mắt Vân Thanh, chiếc Bently lao nhanh dần tan biến trong màn đêm.

Vân Thanh đứng đó, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.

Sợi dây đỏ trên cồ tay Bạc Cảnh Sâm…sao lại giống sợi dây đỏ cô vứt đi như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc