TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Tất cả mọi người đều bị sốc.

Ngay cả chủ tịch Amanda trên sân khấu biểu ngạc nhiên đứng dậy.

Ngoài sốc ra, trong mắt bà ấy còn có tâm tình khác.

Dùng máu làm nước hoa … Cảnh tượng này, nhiều năm trước, bà ấy đã từng thấy một người phụ nữ khác làm rồi!

Cả trái tim của chủ tịch Amanda dường như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, bà ấy có những mong đợi mơ hồ.

Bởi vì nhiều năm trước, người phụ nữ đó đã cho bà ấy nhìn thấy kỳ tích!

“Đây là đang làm gì vậy? Dùng máu làm nước hoa?! Có phải là vô nghĩa quá không …”

“Tôi nghĩ cô ta không còn cách nào mới cố ý diễn trò cười này!”

“Tôi không thẻ ngửi được mùi máu tanh! ”

Các giám khảo khác đang bàn luộn xì xầm, trên mặt lộ ra

vẻ chán ghét, họ thậm chí không muốn ngửi.

Dùng máu làm nước hoa, đây là diễn xuất cái gì vậy?

Rõ ràng là kinh tờm mà!

Vân Nghiên Thư nóng lòng muốn bắt đầu quay hình, cái thứ ngu ngốc Vân Thanh có lẽ muốn tháng hạng mà phát điện rồi!

Vân Thanh trên sân khấu đến cuối cũng không bị phân tâm.

Một mình cô giống như một quân đội, hoàn toàn bỏ mặc những cuộc bàn tán và suy đoán xung quanh mình, tập trung vào việc điều chế nước hoa.

“Sản phẩm của tôi đã hoàn thành.” Vân Thanh đặt dụng cụ trong tay xuống, cầm lọ nước hoa thành phẩm bước đến bàn giám khảo.

Ngoại trừ Amanda, vẻ mặt của mọi người đều khinh thường.

Nhưng với tư cách là chủ tịch cuộc thi, Amanda là người đầu tiên cầm giấy thừ mùi thơm nhúng vào nước hoa, các giám khảo khác ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có thể miễn cưỡng khó khán thử nước hoa.

Giấy thử khẽ đung đưa trên chóp mũi, một làn hương thơm lành lạnh thấm vào cơ thế, xóa tan đi mọi mùi hương trước đó.

Như thể một vòng mặt trời ấm áp giữa tháng mười hai âm lịch trong mùa đông lạnh lẽo, người ta được gột rửa thân thể và tinh thần, sinh ra một luồng nhiệt sạch sẽ … sắc mặt mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên, bọn họ lại nhìn Vân Thanh trước mặt, không còn nghi ngờ ghê tởm, tất cả đều là tán thưởng ngưỡng mộ.

Lúc này Amanda mới bình tĩnh lại, trong mắt bà ấy chỉ có sự nhẹ nhõm.

Bà ấy quả nhiên không nhìn nhầm người.

“Đây là loại nước hoa tốt nhất mà hôm nay tôi đã ngửi.” Amanda dõng dạc tuyên bố.

Khi những lời này phát ra, dưới sân khấu Vân Nghiên Thư đang đọi xem kịch hay kinh hoàng đến mức suýt đánh rơi điện thoại.

Cô ta không thể tin vào tai mình.

Sao có thể chứ?!

Amanda bị điên rồi sao?

Nhưng ngoài Amanda trên sân khấu, các giám khảo khác cũng tán thành đồng tình!

Lẽ nào con khốn đó thực sự dùng máu mà có thể tạo ra một loại nước hoa kì lạ?!

Lạc Phỉ cũng nắm chặt lòng bàn tay, trên khuôn mặt kiêu ngạo kia rốt cuộc cũng xuất hiện một vết nứt…

Vân Thanh không ngạc nhiên với kết quả này, bất kề là những bàn tán ác ý vu khống trước đỏ hay lời khen ngợi bây giờ, hình như cũng không thẻ lay chuyển cô chút nào.

Cô đứng đó trong sự vinh danh, trầm lặng và lãnh đạm …

Khí chất bụi trần như vậy càng gợi lên kí ức của Amanda, bà ấy nghĩ đến bóng lưng dịu dàng của người phụ nữ, khỏe mắt hơi ươn ướt…

Amanda nhớ lại từ ký ức của mình, kìm nén tâm tình, bình tĩnh hỏi: “Vân Thanh, mùi hương này tên là gì?”

Vân Thanh không do dự: “Nắng ấm.”

Mấy giám khảo thấy kì lạ dò hỏi: “Bây giờ vẫn là mùa hè, tại sao anh lại muốn tạo ra loại nước hoa có hương lạnh? Tôi có thể hỏi nguồn cảm hứng của loại nước hoa này được không?”

Vân Thanh im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt dịu lại, có một chút hoài niệm rồi nhàn nhạt cười nhẹ “Một phần xuất phát từ mẹ tôi, ký ức của bà đối với tôi không nhiều … Tôi nhớ khi ánh mặt trời ló dạng vào mùa đông, bà thường ngồi trên bãi cỏ ôm tôi, vừa phơi mình dưới nắng, vừa kế chuyện cho tôi. Những hình ảnh đó … rất ấm áp.”

Và cô có cùng huyết thống với mẹ mình, đó chắc chắn là điều ấm áp nhất trong cơ thề Vân Thanh.

Hơn nữa Vân Thanh có thẻ chất đặc biệt, quanh năm được sư phụ ngâm trong dược liệu, trong máu tỏa ra mùi thơm dưực liệu nhàn nhạt.

Máu của cô đã hóa giải sự lạnh giá của xạ hương tuyết, giống như mặt trời mùa đông sẽ không thiêu đốt, chì có sót lại một chút ấm áp nhàn nhạt…

Giống như một kẻ máu lạnh, chút ấm áp cuối cùng ẩn giấu trong lòng giờ phút này hoàn toàn được lan tỏa.

Giống như … cảm giác Hoắc Cảnh Thâm cho cô.

Cho dù cả khi anh không thích cô, anh cũng đã làm lòng cô ấm áp…

“Vậy cảm hứng con lại đến từ đâu?” Giám khảo không nhịn được hỏi.

Vân Thanh khẽ câu mồi, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy của một cô gái: “Thực xin lỗi, đây là bí mật của tôi.”

Cuối cùng, Vân Thanh không một chút hồi hộp đã vượt qua vòng đấu loại, và là người đầu tiên ban giám khảo cho số điểm thành tích tuyệt đối, thuận lợi bước vào vòng chung kết sau bao ngày nữa.

Tất cả các giám khảo đã rời đi, Amanda ở lại cuối cùng, đi đến Vân Thanh.

“Vân tiều thư, cô có thể tặng tôi lọ nước hoa nắng ấm mà cô điều chế được không?”

Vân Thanh khéo léo từ chối: “Xin lỗi, chai nước hoa này, tôi đã có người muốn tặng rồi.”

“Yêu cầu của tôi hơi quá đáng.” Amanda tiếc nuối xin lỗi, nhưng có thể hiểu được.

Cô ta cười với Vân Thanh nói: “Hai mươi năm trước, tôi cũng đã thấy có người dùng máu của chính mình làm nước hoa… Cô làm tôi nhớ tới người bạn cũ đó.”

“Qua hai mươi năm vẫn luôn nhở, người đó hẳn rất quan trọng với bà đúng chứ”

“Nếu không có bà ấy, tôi sẽ không trỏ’ thành một người điều chế nước hoa … Đáng tiếc, tôi thậm chí còn không biết bà ấy là ai, khồng có cách nào báo đáp ân tình của bà ấy.” Amanda cảm thấy u sầu, “Nhưng tôi đã đưa cho bà ấy túi thơm mà tôi luôn mang theo bên mình làm tín vật, hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại bà ấy.”

Trên thế giới này không nhiều người trọng tình nghĩa như vậy, Vân Thanh chân thành nói: “Nhất định sẽ gặp lại.”

Amanda nghĩ tới một chuyện khác, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đừng lo lắng, chuyện Vân Nghiên Thư mua chuộc người bấm chuông hãm hại cô, tôi sẽ điều tra rõ ràng!”

Vân Thanh đương nhiên rất tin tưởng Amanda: “Tồi chờ tin của bà.”

Cảnh tượng này đã bị Vân Nghiên Thư đang trốn ở trong góc nhìn thấy rất rõ ràng.

Cô ta cào ngón tay vào tường, căm hận đến nghiến ráng.

Vốn tưởng con khốn Vân Thanh có thể bị loại ở vòng đấu loại, nhưng không ngờ con khốn đó lại vào được, con khốn Vân Thanh thực sự đã dùng máu để làm nước hoa, giành hạng nhất!

Tuy nhiên, không phải là cô ta không giành được một chút nào …

Ánh mắt Vân Nghiên Thư lóe lên một tia giễu cợt.

Cô ta lặng lẽ rời Hương Đường đi đến một nơi bí mậ, cô ta gọi điện cho Vân Hiển Tôn.

“Ba, Khương Như Tâm có giữ một túi thơm đúng không?

Giúp con tìm nó … Vâng, bây giờ con đang cần!”

Bình luận

Truyện đang đọc