TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Cái tát rất mạnh, khiến nửa khuôn mặt 1-1-i-i-i-i-t-iNghê Lệ Na sưng tấy, thậm chí cô ta còn cảm thấy răng của mình lung lay.

“Cô….cô dám đánh tôi!” Nghê Lệ Na ôm mặt, đô mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.

Nhìn qua thì đang mặc lễ phục, Nghê Hoan thong thả đến.

Hôm nay cô là nhân vật chính cùa bữa tiệc, tốn bao tâm sức trang điểm, lại không ngờ mới đến muộn chút thôi

đã có người dám ra tay tàn nhẫn với con trai cô!

Nghê Hoan nhớ lại cảnh con trai vừa nãy bị đẩy vào góc thủy tinh, sau đó toàn thân run lên, hận không thể đánh Nghê Lệ Na kia!

“Mẹ!” Tiếu Bảo đang trốn sau lưng Vân Thanh mắt sáng lên, phấn khích gọi một tiếng, lại lập tức hạ giọng.

Trong mắt tiểu Bảo, mẹ cậu là một người phi thường!

Chỉ cần mẹ ở bên thì sẽ không sợ người xấu nữa.

“Tiều Bảo, bịt tai, nhắm mắt lại đi con!”

Nghê Hoan không quay đầu, giơ tay giơ rút chiếc kẹp tóc trên đầu ra.

Một mái tóc đen lập tức đổ xuống sau đầu cô như thác nước, vừa đẹp vừa mượt….

“Dạ mẹ.” Tiểu Bảo nghe lòi bịt tai, nhắm mắt lại.

Nghê Hoan nhìn chằm chằm Nghê Lệ Na, bước tới ép cô ta.

Trông có vẻ mảnh khảnh nhưng lại toát ra khí chất dữ tợn và mạnh mẽ…

“Cô …. cô muốn làm gì?” Nghê Lệ Na sợ hãi nuốt nước miếng, bị ép tới mức không thể lùi lại, Nghê Hoan trong kí ức của cô ta, rõ ràng không phải như vậy!

Nghê Hoan bảy năm trước, không dám lớn tiếng trước mặt cô ta, chì đế mặc cô ta ức hiếp.

“Sau này cô còn dám đụng vào con trai tôi, tôi đánh chết cô!” Nghê Hoan quét ánh mắt sang mấy tay nhiếp ảnh, không sợ hãi mà bĩu môi “Dù sao, tôi cũng từng ngồi tù, còn gì mà không thể làm chứ.”

Những lời này, dọa mây phóng viên xung quanh cồ lùi lại.

Người phụ nữ này thật sự đã giết người!

Bọn họ hướng ánh mắt về phía Nghê Hoan, bao nhiêu sự sợ hãi, còn có…. sự khinh thường khi như nhìn loài khác.

Nghê Hoan sớm đã quen với ánh mắt này, nếu lúc trước cô sẽ biết buồn.

Nhưng sau này cồ nghĩ thoáng rồi!

Dù sao cũng chẳng có ai tin cồ, cũng chẳng có ai nghe cô giải thích …. vậy chi bằng, để bọn họ sợ cô!

Như vậy, ít nhất có thể bảo vệ được tiểu Bảo!

Vân Thanh nhìn bóng lưng Nghê Hoan, động lòng!

Cô gái yếu ớt như vậy, để bảo vệ con trai mình, cũng có thể như ngọn núi không thể lay chuyền.

Ánh mắt thấy không thể đối đầu trực diện với Nghê Hoan, Nghê Lệ Na liếc mắt qua mây tay nhiếp ảnh, đột nhiên khóc toáng lên.

“Nghê Hoan, chúng ta tốt xấu cũng là chị em ruột… sao cô lại giúp một tiểu tam hại tôi chứ?!” Nghê Lệ Na đau buồn vô tận, nước mắt từng giọt rơi xuống, trực tiếp chỉ vào Vân

Thanh bên cạnh, nói “Người phụ nữ này, muốn cướp chồng sắp cưới của tôi Lục Kì Hữu … cũng là em rế của cô!”

Nghe tên Lục Kì Hữu, Nghê Hoan nhàn nhạt cau mày.

Chưa đợi cô mở miệng nói, Nghê Lệ Na hình như đột nhiên nhớ ra gì đó, lên cao giọng “Tôi biết rồi…. bảy năm trước cô câu dẫn Lục Kì Hữu không được, bảy nàm sau, cô tới trả thù đúng không?”

Lời nói này cho ra thồng tin quá lớn rồi.

Cả hội trường đều ngỡ ngàng, máy quay tập trung vào hai chị em Nghê Hoan và Nghê Lệ Na, họ đặt câu hỏi để thổi bùng ngọn lửa.

“Bảy năm trước Lục tồng không phải đang hẹn hò với Nghê Lệ Na sao? Tiếu thư, bảy nám trước đã muốn câu dẫn em rể sao?”

“Tiểu thư Nghê Hoan, cô không cần mặt mũi như vậy, nên mới bị đuổi ra khỏi nhà đúng chứ?”

Những câu hỏi sắc bén, không ngừng chọc tức màng nhĩ Nghê Hoan.

Cô lạnh nhạt đáp “Tôi không câu dẫn Lục Kì Hữu.”

Thế nhưng lời nói sắc bén của Nghê Lệ Na lại chất vấn “Nghê Hoan, cô dám làm không dám nhận sao? Có bản lĩnh, cô đứng trước mọi người tự mình nói bảy năm trước cô không thích Lục Kì Hữu đi!”

Bình luận

Truyện đang đọc