TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Vân Thanh đánh răng rửa mặt xong, đang ăn sáng, thì có một vệ sĩ vội vàng bước vào, đứng bên ngoài cửa.

“Trợ lý Hàn.”

Hàn Mặc bước qua đó, người vệ sĩ nhỏ giọng nói vài câu, thì sắc mặt Hàn Mặc đã thay đồi, quay người lại báo cáo với Vân Thanh: “Phu nhân, người đàn ông mà cô bảo chúng tôi giam lại, đã được người khác đưa đi rồi!”

Động tác nhai bánh sandwich của Vân Thanh chậm lại, nhưng não bộ cồ lại suy nghĩ rất nhanh.

Khi Mục Từ muốn giết cô, liên miệng nói muốn báo thù cho Vân Nghiên Thư.

Mà người duy nhất dính líu tới Vân Nghiên Thư ở bên Hoắc Cảnh Thâm, chính là Tần Dĩ Nhu.

Tần Dĩ Nhu sẽ không phí sức đưa người đi, đồ vô dụng, thì giết cho xong.

“Ai đưa đi, có nhìn rõ không?”

Vân Thanh ngước mắt nhìn sang Hàn Mặc.

Hàn Mặc cũng có chút bối rối: “Là người đàn ông mắt xanh lam, mặc bộ vest hồng…không biết từ đâu xuất hiện!”

Mạc Bắc Chu không chạy.

Vân Thanh định nói gì đó, thì điện thoại ting tinh, nhận được tin nhắn từ một số lạ.

Số lạ: [Vân Nghiên Thư và Mục Từ ta đã bắt đi rồi. Muốn giết, hay giũ’ lại?]

Đương nhiên là tin nhắn của Mạc Bắc Chu gửi tới.

Phía dưới còn đính kèm một bức ảnh của Vân Nghiên Thư và Mục Từ.

Vân Thanh cố gắng tìm ra địa chỉ của số lạ này, nhưng hắn đã tạo nhiều tường bảo vệ, tìm cũng rất phiền.

Cô đành từ bỏ.

Nhìn Vân Nghiên Thư bị dày vò, hành hạ trong bức ảnh, dù Vân Thanh cho rằng gieo gió thì gặp bão, nhưng cô vẫn có chút không nỡ.

Nàm đỏ mẹ con Vân Nghiên Thư hại cô vừa câm vừa điếc, đổi lại là hôm nay, Vân Nghiên Thư bị móc mắt cắt lưỡi… hoàn toàn trở thành đồ bỏ đi.

Vân Thanh nhắn lại: [Đề họ rời khỏi Bắc thành, tự sinh tự diệt.]

Nỗi thù hận ngày trước, dừng lại ở đây thôi.

Báo thù một người bỏ đi, cô không có hứng thú.

Sau khi nhận được tin nhắn cùa cô, số lạ đó bị xóa bỏ.

Vân Thanh coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Con người Mạc Bắc Chu kỳ quái, thần bí, cô cũng lười bỏ thời gian ra tìm hiểu, sợ gây thêm rắc rối không cần thiết cho mình.

Ăn bữa sáng xong, Vân Thanh rời khỏi biệt thự.

Hàn Mặc nhìn dáng đi ung dung của cô, liền hỏi: “Phu nhân, cô không có chỗ nào không thoải mái sao?”

“Nghĩa là sao?” Vân Thanh không hiểu.

Cô đương nhiên sẽ khồng tưởng rằng Hàn Mặc đang trêu

chọc mình.

Đáng tiếc Hàn Mặc có 100 lá gan, cũng không dám trêu đùa cô và Hoắc Cảnh Thâm.

“Chính là…hôm qua cô và Tần Dĩ Nhu đánh nhau, cô không bị thương chứ?” Giờ Hàn Mặc không muốn gọi người con gái đó là Tần tiều thư nữa, mở miệng liền gọi cả họ lẫn tên.

Tất nhiên, cũng chỉ là ở trước mặt Vân Thanh.

Vân Thanh bước chậm lại, chóp chớp mắt, có chút mê man: “Hôm qua tôi đánh nhau với Tần Dĩ Nhu?”

Hàn Mặc: “…Phu nhân, không phải cô bị cô ta đánh vào đầu rồi chứ?!”

Tối qua đánh nhau như vậy, Tần Dĩ Nhu dường như đã dùng hết sức của mình đế phản kháng lại.

Hàn Mặc vốn định ngăn lại, nhưng phu nhân nhanh nhẹn như vậy, anh ta không dám tùy tiện rời khỏi phòng Tứ gia…

Vân Thanh nhớ lại, tối qua khi cô nắm lấy cồ áo và lôi cô ta đi, dường như Tần Dĩ Nhu cũng có vùng vẫy…nhưng như vậy cũng tính là đánh nhau?

Chì như gãi ngứa, cồ dùng một tay cũng có thể xử lý được.

Vân Thanh không hề đế ý: “Tần Dĩ Nhu, một vị tiếu thư yếu ớt, tôi dùng một tay cũng có thể xử lý được.”

Hàn Mặc: “…???”

Phu nhân đang nói gì vậy??

Sức mạnh của Tần Dĩ Nhu khi huấn luyện quân đội ngang hàng với Lưu Phong!

“Hàn Mặc.” Vân Thanh lạnh lùng gọi thẳng tên anh ta.

Hàn Mặc vẫn đang mắc kẹt trong sự sợ hãi khi Vân Thanh nói cô dùng một tay có thể trị được Tần Dĩ Nhu, anh ta đứng thẳng theo phản xạ có điều kiện.

“Có!”

Vân Thanh:

Sao cô cảm thấy ánh mắt Hàn Mặc nhìn mình…không phải nên cung kính hơn sao?

Vân Thanh vỗ vai anh ta, nói giọng thân thiện: “Trợ lý Hàn, chúng ta cũng được coi là vào sinh ra tử nhỉ?”

Cả người Hàn Mặc run lên.

Chính bàn tay này đã kéo Tần Dĩ Nhu – người xếp hạng ba trong trại huấn luyện quân đội hơn chục mét…

“…Phu nhân, cồ muốn nói gì cứ nói thẳng.”

“Bệnh tình hiện giờ của Hoắc Cảnh Thâm anh cũng biết, trước đây vì bảo vệ tôi mà anh trở thành người đối đầu với Tần Dĩ Nhu, nếu như sau này Hoắc Cảnh Thâm có gặp bất trắc, những người đó sẽ tính sồ với chúng ta, khi đó chúng ta toang mất.” Vân Thanh thẳng thắn nói, “Thế nên tôi mong chúng ta có thề hợp tác với nhau.”

Hàn Mặc không ngờ cô sẽ nói mấy lời này, khẽ đứng hình, rồi nói tiếp: “Phu nhân muốn họp tác thế nào? Có điều, chuyện không có lợi cho Tứ gia, tôi tuyệt đối sẽ không làm!”

Vân Thanh nhìn dáng vẻ chỉ tay lên trời xin thề của anh ta, vừa buồn cười vừa có chút yên tâm.

Bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm, ngoài những người cao tuổi thâm hiềm khó lường trong hội đồng quản trị, ít nhất vẫn có một người có thể tin tưởng được.

Hàn Mặc rất trung thành với anh.

“Trợ lý Hàn không cần suy nghĩ nhiều, tôi chỉ cần anh giúp tôi theo dõi, báo cáo tình hình gần đây của Hoắc Cảnh Thâm khi tôi không có mặt ỏ’ đây, nhất là tình trạng sức khỏe của anh ấy…”

Cho dù bị đổi thuốc, tình trạng sức khỏe của Hoắc Cảnh Thâm cũng không thể tiến triển xấu nhanh như vậy được.

Vân Thanh nghi ngờ, bệnh tình của Hoắc Cảnh Thâm ngày càng tệ hơn, việc đối thuốc cũng chì là chuyện nhỏ khiến bệnh tình tệ như vậy.

Là anh luôn giấu cô!

Hàn Mặc im lặng một lát rồi gật đầu.

“Tồi biết nên làm thế nào, nhưng những bí mật có liên quan tới tập đoàn, những điều không thể nói…tôi khồng thể tiết lộ cho phu nhân nửa lời.”

Vân Thanh không đế tâm, ngáp rồi đi về phía xe: “Tồi chả có tí hứng thú nào với những bí mật của các người.”

Cô chỉ để tâm tới mình Hoắc Cảnh Thâm.

Hàn Mặc nhận được điện thoại công việ, ngay lập tức quay người rời đi.

“Vân tiểu thư, giờ cô muốn tới đâu?” Tài xế ngồi phía trước quay đầu hỏi Vân Thanh.

Vân Thanh ngồi ghế sau cúi đầu nhìn điện thoại, mười ngón tay lướt nhanh trên màn hình, đang trả lời lại tin nhắn của Chung Ly.

Hai ngày cô mất tích, Chung Ly vô cùng lo lắng, nhưng cũng thay cồ an ủi Khương Như Tâm, nói với Khương Như Tâm rằng hai người đang đi chơi.

Cỏ một người bạn như vậy thật sự rất yên tâm.

Sau khi nhắn lại cho Chung Ly, Vân Thanh trả lời lại tài xế, nhét điện thoại vào trong.

Bình luận

Truyện đang đọc