TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Giọng nói lo lắng của ôn Ni khiến Vân Thanh gần như tỉnh táo ngay lập tức.

Cô lo lắng nói “Vân tồng, cô xem tin tức trên mạng chưa? Tôi không biết bảy nám trước ai đã tung ra vụ bê bối của Nghê Hoan, bây giờ trên mạng đều đang mắng chửi cô ấy! Ngay cả loại nước hoa mới ra mắt của công ty chúng ta cũng bị cư dân mạng tẩy chay… còn quá đáng hơn nữa … Tồi sẽ gửi cho cồ một video!”

Vân Thanh nhấp vào liên kết phát sóng trực tiếp do ôn Ni gửi: Thấy một nhóm người đeo mặt nạ xuất hiện ỏ’ Quảng trường Thời đại, hướng thẳng đến poster quảng cáo của Nghê Huân. Mỗi người bưng một thùng phân đồ lên người Nghê Hoan xinh đẹp lạnh lùng như đóa sen tuyết trên poster. Thậm chí còn hét vào máy ảnh – sau này khi bạn nhìn thấy áp phích của Nghê Huân, thấy lần nào hắt lần đó!!

Cả người Vân Thanh hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt sáng lạnh lùng nheo lại, trong lòng toát ra một tia lạnh lẽo.

Cô nói với Ôn Ni “Chắc chắn có người đứng đằng sau. Cô bỏ ra nhiều tiền hơn để tìm một vài tay săn ảnh điều tra! Họ là những người nắm rõ thông tin nhất. Bây giờ tôi sẽ đến công ty!”

Vân Thanh chỉnh lại đơn giản, bước ra khỏi phòng ngủ,

bước chân đột ngột dừng lại.

Cô nghe thấy giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm phát ra từ cánh cửa phòng làm việc khep một nửa.

“Trước tiên đừng nói cho Tần tiểu thư, để cô ấy không cần lo lắng…”

Tần tiểu thư mà anh nói đến đương nhiên là Tần Dĩ Nhu.

Vân Thanh dường như có gai đâm trong lòng.

Cô cong môi giễu cợt.

Hoắc Cảnh Thâm đối xử với Tần Dĩ Nhu … Qủa nhiên là không giống, thậm chí còn lo lắng cho cảm xúc của cô ấy

Vân Thanh đè nén chua xót trong lòng.

Cô nhẹ nhàng bước đi, lặng lẽ rời khỏi biệt thự, phóng tới công ty…

Cũng vì thế mà cô không nghe thấy nửa sau câu nói lạnh lùng khó chịu của Hoắc Cảnh Thâm.

“… Tần lão gia chỉ có một người con gái, nếu như cồ ta

khóc làm loạn, lão gia e rằng sống không được mấy ngày.”

Dạ sắc.

Gần Quảng trường Thời đại, rắt đông khán giả, thậm chí cả con đường cũng bị tắc nghẽn.

Một chiếc Bentley màu trắng bạc lướt qua bên đường.

Lục Kì Hữu vừa án tối xong với thị trưởng, anh uống thêm vài ly, lúc này anh đã hơi say, đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Bên ngoài nhiều người nhộn nhịp, ồn tới mức khiến Lục Kì Hữu cau mày.

Anh nhướng mi, liếc ra ngoài cửa sồ, thấy tấm poster rách nát bẩn thiu của Nghê Hoan.

“Lục thiếu gia, Nghê Hoan đã lên top ba hot search. Không biết bảy năm trước là ai tung tư liệu đen của cồ ấy, hiện tại toàn bộ Internet đều tẩy chay cô ấy.” Trợ lí bên cạnh Lục Kì, Đường Qúy được huấn luyện từ lâu, lập tức báo cáo chi tiết cho Lục Kì Hữu, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ “Chắc sẽ có nhiều hoạt động ác ý chống lại Nghê Huân.”

Lục Kì Hữu thu lại ánh mắt, tiện tay mở điện thoại, vào

Weibo.

Vài lượt hot search đầu tiên đã bị Nghê Hoan chiếm hom một nửa.

Một trong số họ: [Kẻ giết người Nghê Huân] rơi vào mắt của Lục Kì Hữu.

Đôi mắt phượng hẹp dài của anh hơi nheo lại, nốt ruồi nơi khóe mắt dưới ánh sáng lờ mờ của màn hình điện thoại di động càng táng thêm một chút lạnh lẽo đáng sợ.

Lục Kì Hữu nhấp vào, không cần nhìn người đàng Weibo, anh tùy tiện nhấn thích Weibo phổ biến nhất.

Anh ném điện thoại đi, nhắm mắt lại lần nữa, mấp máy mồi

nói: “Đồi đường khác đến khách sạn.”

Người phụ nữ đó đáng bị mọi người mắng mỏ!

Còn ỏ’ một bên khác, trong khu dân cư cao cấp.

Liễu Từ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, đang nằm thoải mái trên ghế sofa, xem những người mà cô ta thuê đã đáng toàn bộ quá trình ném phân lên poster của Nghê Huân ở Quảng trường Thời đại.

Cô ta vui đến nỗi thỏ’ ra một hơi ác ý!

“Liễu Từ! Bảo bối!! Em thực sự là cục cưng của tôi!!!” Người môi giới, Chị Quách vô cùng phấn khích chạy vào, run lên “Trời đất ơi, cưng ơi! Khi nào mới cặp kè với Lục thiếu của tập đoàn Lục gia đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc