TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Không thẻ nói rõ qua điện thoại, Vân Thanh đã hẹn Chung Ly tới quán gần đó gặp mặt.

“Thanh Thanh, ở đây.”

Vân Thanh vừa bước vào, đã nhìn thấy Chung Ly, ở trong quán cà phê vẫy tay với cồ.

Vân Thanh sải bước qua đó.

Cô không để ý tới, trong cửa hàng sản phẩm dành cho trẻ em ở gần đó, có hai bóng người quen thuộc.

“Lão phu nhân người xem, kia có phải phu nhân không?”

Thúy Hì đang cùng Lão phu nhân chọn giường cho thiếu gia hoặc tiểu thư sắp ra đời, thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Cô ta ngầng đầu lên nhìn, thấy Vân Thanh vội vàng bước vào quán cà phê ngay đỏ.

Lão phu nhân vẫn đang phân vân giữa hai chiếc giường cho trẻ sơ sinh, nhìn thấy Vân Thanh, đã ngay lập tức nói: “Cô chụp mấy tấm ảnh, để cháu dâu chọn.”

Từ sau khi biết Vân Thanh mang thai, Lão phu nhân ngày nào cũng mong chờ sự xuất hiện của chắt.

Thậm chí bà đã chọn hai chiếc giường sơ sinh, một cái là cho bé nam, một cái cho bé nữ, đã bố trí kĩ càng, nhất định phải đem những thứ tốt nhất cho chắt của mình!

Hôm nay Lão phu nhân đích thân đi chọn giường.

Mặc dù trước kia Tần Dĩ Nhu chia rẽ, thêm vào đó Vân Thanh không phải cháu ruột của Vân gia, mà là con riêng, điều này đã khiến Lão phu nhân có một chút ác cảm với cô.

Dẫu sao cô cũng là mẹ của chắt tương lai, lão phu nhân cũng đồng ý cho cô một cơ hội, chấp nhận cô một lần nữa…

Trong quán cà phê.

Chung Ly đẳy tấm ảnh tới trước mặt Vân Thanh.

Vân Thanh nhìn chằm chằm người phụ nữ trong tấm ảnh, quả thật ngũ quan rất giống mình…

“Chỉ có mỗi tấm hình này sao?”

“ừm.” Chung Ly gật đầu, “Cuốn album đó Tư Mộ Bạch để ở

phía cuối tủ ở bàn làm việc, nếu không phải hôm nay mình tới tìm con dấu của anh ấy, thì chắc chắn sẽ không tìm chỗ đó…”

Vân Thanh tìm ra được thông tin then chốt trong lời cô ấy nói, khẽ nhíu mày: “Tìm con dấu của Tư Mộ Bạch làm gì?”

Phòng sách của Tư Mộ Bạch, chỉ có mình Chung Ly có thể tự do ra vào…

Chung Ly hắng giọng, lo lắng tránh ánh mắt của Vân Thanh.

“Có chút chuyện… Haizz, chuyện trọng điểm bây giờ không phải mình, mà là người phụ nữ đó.” Chung Ly đã quay trở lại chuyện chính, cẩn thận nói, “Sao mình cứ cảm thấy người phụ nữ trong tấm ảnh trông giống mẹ cậu hơn cả dì Khương…”

Vân Thanh hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm tấm ảnh không nói gì.

Người phụ nữ trong tấm ảnh, mối quan hệ giữa cô và người phụ nữ đó còn chưa biết, nhưng Khương Như Tâm có phải mẹ ruột của cô không, rất nhanh sẽ có kết quà…

“Tiều thư, đây là cà phê đá của quý khách.” Phục vụ bưng

một tách cà phê đá cho Chung Ly.

Vân Thanh khua khua tay: “Tôi đang tới kì kinh nguyệt, phiền cậu đồi sang nóng.”

Hôm nay vội ra đường quá, cô quên mang theo băng vệ sinh…

Vân Thanh nhìn sang cửa hàng tiện lợi, cồ đứng dậy: “Cậu đợi mình một chút, mình đi mua ít đồ.”

Nói rồi, cô đi từ cửa sau sang cửa hàng tiện lợi.

Khi đó, lão phu nhân và Thúy Hỉ vừa hay cũng đi qua đó, nhìn thấy Vân Thanh bước vào cửa hàng tiện lợi, Lão phu nhân hơi bất mãn: “Đồ ở cửa hàng tiện lợi thì sao bổ dưỡng

chứ? Mang thai mà không hề biết chăm sóc bản thân!”

Nói rồi, lão phu nhân đi qua đó, chỉ sợ Vân Thanh mua đồ ản nhanh, làm hại đứa chắt chưa ra đời của bà.

Nhưng không ngờ rằng, vừa đi gần tới cửa hàng tiện lợi, cách cưa sồ kính, lão phu nhân thấy Vân Thanh cầm túi băng vệ sinh tới quầy thu ngân thanh toán.

Lão phu nhân kinh ngạc trừng mắt nhìn.

“Có thể cô ấy mua hộ bạn của mình!” Thúy Hi ở bên cạnh vội vàng cất tiếng.

Lão phu nhân sắc mặt nhợt nhạt, nhỏ giọng nói: “Cô đi theo con bé!”

“Vâng.”

Sau khi Vân Thanh mua báng vệ sinh xong, đã tới phòng wc, cô thay xong, liền quay lại quán cà phê.

Cô không để ý, khi cô bước ra khỏi phòng wc, cửa ở phòng bên cạnh đã mở ra.

Thúy Hỉ bước ra, vội vàng chạy vào phòng khi nãy Vân Thanh bước vào, ngạc nhiên phát hiện báng vệ sinh vừa

mới thay xong, phía trên còn có máu…

Lão phu nhân bước tới, nhìn thấy cảnh này, tức tới nỗi máu dồn lên não, nổi giận đùng đùng!

Người mang thai, sao có thể tới kì kinh nguyệt chứ?!

Lời giải thích duy nhất là … cô mang thai giả!!

Niềm vui và mong mỏi của những ngày nay đều dần biến mât.

Lão phu nhân nối giận đùng đúng, tức tới nỗi cả người run lên, lúc sau, bà cố kiềm nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Quay về trước.”

ở nơi công cộng đông người thế này, bà nói chuyện với con bé đó chỉ khiến người khác coi như trò cười, vô cùng mất mặt!

Cũng cùng lúc đó.

Trong phòng nghiên cứu bệnh viện Tần gia.

Hết một đêm, Tần Dĩ Nhu muốn đợi kết quả giám định đã ngủ say.

Khi ấy, cửa phòng nghiên cứu được mở ra, một bác sĩ bước ra ngoài.

“Đại tiểu thư, đã cỏ kết quả giám định DNA rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc