TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Giọng nói của người đàn ông, giống như tiếng chiêng trống, khàn khàn … vang vọng trong tai Hoắc Cảnh Thâm.

Kiều gia ở Hề Sơn…

Anh tưởng, gia tộc đó đã biến mất 11 nám trước.

Kiều gia, trẻ mồ côi?

Hoắc Cảnh Thâm cau mày, một vòng xoáy lặng lẽ dâng lên trong mắt anh…

Đúng lúc này, đột nhiên ấn đường có cảm giác mềm mại.

Hoắc Cảnh Thâm tỉnh táo lại, trước mặt là gương mặt lo lắng của Vân Thanh.

“Sao vậy? vẫn chưa giải quyết được à?”

Vân Thanh vừa mới hỏi anh đã thỏa thuận được chưa, nhưng chờ hồi lâu, cô vẫn chưa nghe đưực câu trả lời của Hoắc Cảnh Thâm, cô mở đôi mắt ngái ngủ ra thì thấy đôi mắt Hoắc Cảnh Thâm tối sầm, cũng không biết anh đang nghĩ chuyện gì.

Cô hiếm khi nhìn thấy vẻ nghiêm nghị và bất an như vậy trên khuồn mặt Hoắc Cảnh Thâm.

“Không sao hết.” Hoắc Cảnh Thâm nắm tay cô, dịu dàng nhìn cô, ấm áp nói: “Anh có thể tự giải quyết được.”

Anh biết Kiều gia ở Tây Sơn đã tồn tại thế nào, hai bên nước sông không phạm nước giếng, tóm lại nếu không cần thiết, sẽ không đụng chạm…

Nhưng nếu họ muốn tự tìm rắc rối, muốn tự mình tìm tới cái chết, anh cũng không ngại đề Kiều gia biến mất khỏi thế giới!

Vân Thanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Cô không biết nhiều về công việc của Hoắc Cảnh Thâm, nhưng anh có thể điều hành một doanh nghiệp lớn như Tập đoàn Đế Vương, thủ đoạn tàn nhẫn và vô cùng quyền lực… Hoắc Cảnh Thâm chắc chắn sẽ không chịu thiệt?

Nhưng người đó kiêu ngạo đến mức thoải mái hút thuốc trước mặt Hoắc Cảnh Thâm…

Vân Thanh càng nghĩ càng giận.

Chồng cồ lại bị người khác bắt nạt!

Không được, sao người đàn ông của cô lại phải chịu khổ chứ!

Cô nhất định phải để cho đối phương biết Hoắc Cảnh Thâm cũng có người bảo vệ!

“Không phải em buồn ngù sao?” Hoắc Cảnh Thâm không biết trong lòng Vân Thanh đang lo lắng, anh sờ đầu cô nói: “Ngủ một lát nhé?”

“Dạ.”

Vân Thanh ngoan ngoãn đáp lại, nhắm mắt lại tựa vào lồng ngực Hoắc Cảnh Thâm, ngửi mùi khói nhàn nhạt còn sót lại trên người anh, cẩn thận phân biệt, ngoài mùi ngải cứu còn có mùi trầm hương… Khồng phải trầm hương thông thường, mà là loại trầm hương cao cắp – trầm hương Kỳ Nam!

Trầm hương Kỳ Nam vô giá trên thị trường, sản lượng ít, còn quý giá hơn cả kim cương.

Vậy … người đó không hút thuốc, mà uống thuốc!

Nếu như là manh mối khác, có lẽ Vân Thanh sẽ phải tốn công sức, nhưng vì liên quan đến dược liệu, Y Tiên Các đều biết tất cả dược liệu quý hiếm trên thị trường…

Đợi sau khi Hoắc Cảnh Thâm thở đều rồi ngủ thiếp đi.

Vân Thanh nhẹ nhàng xuống giường, liên lạc với người ở Y Tiên Các.

“Giúp tôi tìm ra người mua trầm hương Kì Nam gần đây. Ngoài ra, hãy truyền tin ra ngoài, trầm hương Kì Nam có thể tìm thấy trên thị trường hiện nay sẽ được Y Tiên Các mua lại với giá cao!”

Tìm người thì phiền phức quá, sao không để đối phương chù động tới tìm mình!

Ỏ’ phía bên kia màn đêm.

Trong phòng của một Club tư nhân.

“Khụ khụ khụ…”

Tiếng ho yếu ớt của người đàn ông ngồi trên xe lăn vang vọng trong căn phòng riêng yên tĩnh.

Cánh cửa phòng riêng được đẩy nhẹ.

Hồ Điệp Quân mặc bộ đồ màu tím chậm rãi bước vào.

“Bác.” Anh takiềm chế vẻ kiêu ngạo thường ngày của mình, tỏ ra rất cung kính trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông trước mặt chính là bác ruột của anh ta – đồng thời cũng là người đứng đầu của Kiều gia, Kiều Thực!

Tên thật của Hồ Điệp Quân là Kiều Dã.

Mười một nám trước, cha mẹ anh đã thiệt mạng trong một vụ hỏa hoạn.

Mười một năm qua, Kiều Thực đã tự tay nuôi nấng anh.

Trong lòng anh ta, địa vị của người đàn ông trước mặt không khác gì cha…

Giờ cả căn phòng tràn ngập mùi trầm hương Kì Nam.

Kiều Dã liếc nhìn lư hương trong tay người đàn ông, trầm hương cực kỳ quý giá đang được đốt thành than.

Kiều Dã mím chặt khóe miệng.

Anh ta biết rất rõ rằng mạng sống của bác mình… hoàn toàn phụ thuộc vào cây trầm hương này.

“Bác, cháu đã sắp xếp người của mình đi thu thập trầm hương Kì Nam khắp nơi. Chú đừng lo …”

Kiều Thực xua tay, ngắt lời anh ta.

“Sống chết có số, nhưng ngày nào chưa tìm thấy đứa bé đó, thì ta không thể yên tâm… Con bé mắt tích lúc mới 9 tuổi…” Giọng Kiều Thực vô cùng bi thương.

Kiều Dã cúi đầu.

Kiều Thực nhìn anh ta, chiếc mặt nạ màu bạc không thể che giấu ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn.

“Con đã giấu ta tới Bắc Thành một thời gian… gây ồn ảo đến mức ngay cả Hoắc Cảnh Thâm cũng ra tay…” Kiều Thực giận dữ hỏi: “Đã tìm ra manh mối gì chưa?”

“…” Khuôn mặt Vân Thanh lướt qua trong đầu Kiều Dã.

Nhưng bây giờ không phải là thời điềm tốt nhất… Hơn nữa, anh cũng chưa chắc chắn 100%…

Tốt nhắt vẫn chưa nên để bác biết.

“Chưa ạ.”

Kết quả này nằm trong dự liệu của Kiều Thực, nhưng trong mắt ông vẫn hiện lên một chút thất vọng.

Ông ta nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Phía Hoắc Cảnh Thâm… ta đã chào hỏi nó. Con đừng đụng vào nó. Người đàn ông ấy không chì đơn giản là chủ tịch Tập đoàn Đế Vương…”

“Vâng.

Kiều Thực có vẻ mệt mỏi, xua tay: “Ra ngoài đi, bác mệt rồi.”

“Bác nghỉ ngơi cho khỏe ạ.”

Nói xong, Kiều Dã ra khỏi phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng, sự cung kính của Kiều Dã trước mặt Kiều Thực đã biến mất, anh ta gọi điện thoại và ra lệnh với giọng lạnh lùng: “Tiếp tục thu mua toàn bộ trầm hương Kì Nam trên thị trường với giá cao, không được bỏ qua bất cứ nơi nào!”

Bình luận

Truyện đang đọc