TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Phẫu thuật liên tục ba tiếng đồng hồ.

Vân Thanh tập trung vào việc cầm máu cho Tần Quân Thành, truyền máu và khâu vết thương.

Mọi công đoạn đều đích thân thực hiện, tỉ mỉ và hoàn hảo đến không chê vào đâu được.

Thật ra trước đây cô không giòi phẫu thuật, nhưng kẻ từ lần phẫu thuật cuối cùng cho Tần Quân Thành, cô đã trờ nên rất thành thạo điều khiển dao mố… Dường như cơ bắp có trí nhớ, chúng biết cách xừ lý vết thương…

Lúc bỏ dao phẫu thuật xuống, Vân Thanh gần như gục ngã, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm.

“Vân tiều thư…” Lôi Đình canh giữ một bên nãy giờ, im lặng như không khí, người đàn ông kiên nghị vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm túc cùng lo lắng “Lão gia ông ấy…”

Vân Thanh tháo khẩu trang ra “Cứu được rồi.”

Giọng điệu của cô bình tĩnh, nhưng lại có một cảm giác an tâm.

Lôi Đình thở ra nhẹ nhõm.

Anh ta định cùng Tần Quân Thành rời khỏi phòng phẫu thuật, lại bị Vân Thanh ngàn lại.

“Anh Lôi xin dừng bước, tôi có chuyện muốn hỏi anh…”

Vân Thanh thò tay vào túi, chạm vào điện thoại di động của Tần Quân Thành.

Lúc cô đi vào phòng bệnh, thứ nhìn thấy đầu tiên là Tần Quân Thành nằm trong vũng máu, thứ hai là chiếc điện thoại bên cạnh Tần Quân Thành.

Xuất phát từ một loại trực giác nào đó, Vân Thanh lập tức đem điện thoại giấu trong người.

Trong lúc thay áo phẫu thuật, cô lấy điện thoại di động ra kiểm tra, tuy màn hình bị vỡ nhưng không ảnh hưởng đến máy chính.

Chì là điện thoại di động của Tần Quân Thành đã cài mật khẩu tám chữ số, tạm thời không mở được.

Lồi Đình là trợ lý và vệ sĩ riêng của Tần Quân Thành, có lẽ anh ta sẽ biết…

“Vân tiều thư muốn hỏi gì?”

“ Không có gì, tôi đột nhiên quên mất.” Vân Thanh nhẹ

nhàng buông tay, nhún vai bất lực nói với Lôi Đình “Bận quá nên váng cả đầu, có lúc nhớ không ra.”

Lôi Đình nói: “Vậy nhớ ra, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.”

“Được.”

Nhìn bóng lưng Lôi Đình vội vàng rời đi, ánh mắt Vân Thanh khẽ ngưng lại, lộ ra một chút cảnh giác.

Cô không biết rõ về Lôi Đình, vì vậy không thề tin tưởng anh ta một cách vội vàng.

Hon nữa…

Tần Dĩ Nhu luôn là một kẻ giỏi mua chuộc lòng người!

Vừa rồi cô vội vàng đi cứu người, Vân Thanh không nghĩ sâu xa, nhưng lúc đang khâu vết thương cho Tần Quân Thành, lại phát hiện vết thương của Tần Quân Thành vô cùng sâu…

Nếu như ông ta thật sự ngã xuống giường lại vô tình đập

đầu vào góc bàn, không thề bị thương thế này được.

Cùng lúc đó, Vân Thanh phát hiện sau gáy Tần Quân Thành có một vết bầm tím.

Rất có thể là bị ngoại lực nào đó đè, đập vào góc bàn…

Khi cô bước vào, trong phòng ngoài Tần Quân Thành, thì chỉ cỏ Tần Dĩ Nhu từ phòng tắm đi ra.

Có một sự ớn lạnh trong đôi mắt của Vân Thanh.

Nếu như Tần Dĩ Nhu thật sự ra tay, kẻ này không xứng làm người!

Vân Thanh lấy điện thoại di động của Tần Quân Thành ra,

có lẽ sẽ có manh mối nào đó …

Vân Thanh đến phòng nghỉ ngơi, cởi chiếc áo phẫu thuật dính máu, thay chiếc áo khoác của mình, sau đó gọi cho Tạ Lãng.

“Lão đại, sao thế?”

“Bây giờ anh tới bệnh viện, chờ tồi ở cửa sau.” Vân Thanh báo địa chỉ bệnh viện, cúp điện thoại.

Bây giờ cô mệt lắm rồi.

Cả buổi sáng chưa ăn gì, lại còn phải phẫu thuật trong ba tiếng đồng hồ liền… Cơ thể vốn đã uể oải và dễ bị mệt mỏi gần như bị vắt kiệt hết mức.

Đưa điện thoại cho Tạ Lãng, trời sập xuống, cô phải án no trước, sau đó mới ngủ một giấc thật ngon.

Vừa nghĩ tới ngủ, Vân Thanh liền bắt đầu đánh mí mắt, vừa mở cửa liền đụng phải một bức tường thịt rắn chắc.

Tuy nhiên, hơi thở trong trẻo quen thuộc trên cơ thể người đàn ông không những không làm cô sảng khoái mà còn khiến cô buồn ngủ hơn.

…Là mùi của Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh dựa vào lòng Hoắc Cành Thâm, ngẩng đầu nheo mắt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, hơi thờ có chút không đều.

Rõ ràng là đã chạy suốt quãng đường đến đây.

Vân Thanh theo bản náng nói “Đừng lo, lão gia Tần được em cứu rồi…”

Chưa nói xong, cô bị Hoắc Cảnh Thâm dùng lực mạnh ôm chặt vào lòng, dường như bóp nát cô, hòa vào da thịt.

Vân Thanh có chút sững sờ, dùng đôi tay nhỏ bé vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn cùa anh, muốn nhắc nhở anh, người suýt chết là Tần Quân Thành, không phải cô…

Nhưng ngẫm lại, nếu Hoắc Cảnh Thâm dùng sức như vậy đế ôm Tần Quân Thành bây giờ, lão gia không chắc cỏ bị bóp cồ chết hay không…

Nghĩ đến đây, Vân Thanh kìm lại lời nói.

Wa, cô thực sự là một bác sĩ giỏi, hy sinh bản thân vì người khác!

Hoắc Cảnh Thâm trời sinh thân nhiệt thấp, ôm không ấm áp, nhưng cô thích mùi hương của anh…

Ồm hồi lâu, Hoắc Cảnh Thâm cuối cùng cũng thả lỏng cánh tay, cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ bé trong lòng mình “Vất vả rồi.”

Vân Thanh mở to mắt, há miệng, vừa định nói gì đó.

Nhưng lời còn chưa nói ra, thân thẻ cô đột nhiên mềm nhũn, hoàn toàn mất đi ý thức, ngã vào trong lòng Hoắc Cảnh Thâm….

Bình luận

Truyện đang đọc