TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Tim Tần Dĩ Nhu đông cứng lại, cô ta cầm lay chiếc áo phẫu thuật mà Vân Thanh vừa mặc, mở cửa đi ra ngoài.

“Anh Tư….” Cô ta mặcđồ bệnh nhân rộng thùng thình, sau khi khòi bệnh nặng tái nhợt tiều tụy, vô cùng yếu ớt đáng thương.

Nhưng Hoắc Cảnh Thâm nhìn cô ta không chút thương hại, thậm chí còn có chút bạc bẽo nhìn cồ “Cô đến đây làm gì?”

“Vân tiểu thư lại cứu cha em lần nữa, là ân nhân của em….nhưng lúc trước em làm quá nhiều chuyện sai trái, thật sự không có mặt mũi nào gặp cô ấy, cho nên tôi muốn giúp Vân tiểu thư giặt đồ phẫu thuật…. bản thân em sẽ có thể cảm thấy tốt hơn ”.

Những lời này rất chân thành, Tần Dĩ Nhu thấp giọng nói.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, một nụ cười lạnh lùng phát ra từ người đàn ông.

“Hơ…”

Tần Dĩ Nhu bất đắc dĩ ngẩng đầu “Anh Tư….

Cô ta chưa nói xong, Hoắc Cảnh Thâm đã túm lấy vai, đè mạnh cô cô vào bức tường phía sau.

Lần này Hoắc Cảnh Thâm không lùi lại, Tần Dĩ Nhu đụng phải bức tường dày lạnh lẽo, đau đến muốn nước mắt giàn giụa, nhưng càng hoảng sợ khó hiểu.

“Anh Tư ”

Khóe miệng Hoắc Cảnh Thâm vẫn hơi cong lên, tựa hồ đang cười, nhưng ánh mắt nhìn cô ta lại lạnh lùng uy hiếp, khiến người ta dựng tóc gáy.

“Tốn mười triệu, thuê người lấy tóc của vự tôi…” Hoắc Cảnh Thâm siết chặt vai Tần Dĩ Nhu từng li từng tí “Cô muốn chết?”

Tần Dĩ Nhu chỉ cảm thấy xương cốt của mình sắp bị nghiền nát thành mảnh vụn, nỗi hoảng sợ khó tả bùng nồ trong lòng.

Đáng ghét, chẳng phải trang web đen bảo mật tuyệt đối thông tin khách hàng hay sao?!

Tần Quân Thành rõ ràng vẫn còn hôn mê… Hoắc Cảnh Thâm sao có thể biết chuyện này?!

Nhưng lúc này Tần Dĩ Nhu không kịp nghĩ kĩ, cô ta nước mắt giàn dụa, khóc đến đẫm nước mắt.

“Anh Tư….anh Tư, anh nghe em giải thích…”

“Nói.” Hoắc Cảnh Thâm cho cô ta một cơ hội.

Đôi mắt lạnh lùng kia khiến Tần Dĩ Nhu không chút nghi ngờ, nếu lý do của cồ ta không khiến anh hài lòng, Hoắc Cảnh Thâm có cơ hội giết cô ta ngay bây giờ!

Anh bảo vệ con khốn Vân Thanh đến mức này’!

Bàn tay buông thõng bên người của Tần Dĩ Nhu siết chặt, lòng bàn tay rớm máu.

“Phải… là cha!” Cô ta run rẩy khóc “Cha nhờ em làm, cha nói, cha muốn tìm ra thân phận của người bên cạnh anh, tuyệt đối không được để một người phụ nữ không rõ thân phận và tâm tư khó lường làm Hoắc phu nhân!”

Cô ta đổ hết lỗi cho Tần Quân Thành vẫn còn hôn mê!

Hoắc Cảnh Thâm có thể thật sự giết cô ta, nhưng Tằn Quân Thành… anh sẽ cho ông ta một cơ hội.

Quả nhiên

Nghe được đáp án này, Hoắc Cảnh Thâm suýt bóp nát cánh tay của cô ta, chậm rãi buông ra.

Nhưng lửa giận quanh người anh vẫn chưa tan “Ai xem được kết quả xét nghiệm?”

Tần Dĩ Nhu cụp mắt xuống, bờ vai gầy khẽ run lên, thoạt nhìn vô tội cùng bị thương, nhưng đầu óc lại quay cuồng suy nghĩ.

Xét thái độ của Hoắc Cảnh Thâm, rõ ràng anh cũng nghi ngờ Vân Thanh là con gái của Phùng Khanh Tư.

Rốt cuộc, hai người họ giống như được tạc ra từ cùng một khuôn!

Có điều, Phùng Khanh Tư đã chết cách đây 20 năm và chỉ cỏ Tần gia giữ mẫu DNA của bà ta …

Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn không tiến hành xét nghiệm DNAcủa Vân Thanh và Phùng Khanh Tư.

Nói cách khác, Hoắc Cảnh Thâm thậm chí còn không biết Phùng Khanh Tư không có quan hệ huyết thống với Vân Thanh!!

Bây giờ Tần Quân Thành đã bất tình, tính mạng của ông ta đang rất mong manh.

Biết Vân Thanh không phải là con gái ruột của Phùng Khanh Tư, Tần Dĩ Nhu là người duy nhất!

Nghĩ đến đây, Tần Dĩ Nhu hoàn toàn thả lỏng, kế hoạch xấu xa trong lòng cồ ta đã hoàn thảnh …

“Ngoại trừ cha, chỉ có em biết…” Tần Dĩ Nhu chậm rãi nâng mí mắt lên, để anh nghe rõ ràng từng chữ “May mà viện nghiên cứu Tần gia còn giữ lại mẫu gen của Phùng Khanh Tư, nếu không, anh Tứ, e rằng anh vĩnh viễn cũng không biết… Vân Thanh thật ra chính là con gái của kẻ thù anh!”

Huyết hải thâm thù, cô ta nghĩ Hoắc Cảnh Thâm ít nhiều cũng tiếp xúc, cho dù anh rất để tâm đến con khốn Vân

Thanh đó…nhưng lag con gái của kẻ thù đã giết cha mẹ anh, nhưng không đến nỗi một chút cũng không quan tâm!

Quả nhiên, Tần Dĩ Nhu đạt được nguyện vọng, nhìn thấy Hoắc Cảnh Thâm sắc mặt tối sầm, tràn đầy địch ý.

Tuy nhiên, những gì anh nói lại là “Viện nghiên Tần gia của cô, nen giải tán rồi.”

“….” Vẻ mặt Tần Dĩ Nhu cứng đờ, dường như hoài nghi chính lỗ tai mình.

Nửa giờ sau, Tần Dĩ Nhu nhận được thông báo từ các trưởng lão của Tần gia: [Từ giờ trỏ’ đi, giải tán viện nghiên cứu Tần gia! Phá hủy tất cả các mẫu DNA trong cơ sở dữ liệu!]

Tần Dĩ Nhu nhìn chằm chằm vào vài dòng trên màn hình điện thoại, giận dữ run lên.

Hoắc Cảnh Thâm đã làm mọi việc tuyệt đối, mấy chục năm tích lũy của Tần gia trong nháy mắt bị phá hủy, không để lại gì cả…

Tất cả những điều này cũng chỉ vì bảo vệ con khốn Vân Thanh đó!!

“Aaa!!!”

Tần Dĩ Nhu nhốt mình trong phòng tắm, gào thét muốn phát tiết.

Cô ta sẽ không bao giờ để con khốn Vân Thanh đó đạt được tâm nguyện của mình, Hoắc Cảnh Thâm cảng muốn bảo vệ cô ta, Tần Dĩ Nhu cô ta càng muốn tiêu diệt con khốn đó!

Để cuộc sống của cồ tồi tệ hơn cái chết!

Tần Dĩ Nhu lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.

Rất nhanh, đầu bên kia bắt máy.

Người đàn ông có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói “Hồ Phách? Ân nhân thân yêu của tôi! Cồ cuối cùng cũng nhớ tới tôi! Nguyện ý cho tôi một cơ hội báo đáp ân tình của cô rồi à!”

Tần Dĩ Nhu nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt, khóe miệng của người phụ nữ trong gương chậm rãi cong lên một đường cong đáng sợ.

“Đúng vậy, Albert, hiện tại tôi rất cần anh…”

Mặc dù cô ta thậm chí còn không biết Albert đã cứu Albert là ai? Nhưng Albert đã nhầm lẫn coi mình là cứu cánh, giờ đây, anh là con dao sắc bén nhất trong tay cồ ta!

Chỉ cần Albert ra tay, nhất định có thể xé xác con khốn Vân Thanh đỏ thành từng mảnh!!

Bình luận

Truyện đang đọc