TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA


Xem ra 15% cổ phần này, khiến bọn họ nóng lòng rồi.

Vân Thanh khẽ cười, cũng không vội váng, để Phúc Bá sắp xếp bọn họ tới phòng trước đợi.

Phúc Bá hòi: “Phu nhân, Vân gia hỏi thăm, có cần thông báo cho lão phu nhân không?”
Thông báo đương nhiên cần rồi, nhưng không phải bây giờ.

Vân Thanh viết vào mảnh giấy đưa cho Phúc Bá, tiếp tục chậm rì rì ăn bừa sáng.

Trong phòng trước.

Vân Hiển Tông đợi nửa tiếng đồng hồ, trên mặt lộ ra vẻ cáu kỉnh mất kiên nhẫn, tách trà trong tay gần như sắp bị bóp nát.

Lý Ngọc Châu đẻ ý tới sắc mặt của Vân Hiển Tông, ở bên cạnh phàn nàn châm dầu vào lửa: “
Vân Thanh này cũng thật là, nếu chỉ mình em đến, nó chậm trễ không ra gặp mặt thì thôi.


Đằng này bố ruột mình tới cũng dám
phớt lờ…Đây cũng quá hỗn láo
rồi! Một chút sự biết ơn cũng không có!”
“ Đúng vậy!” Vân Kiều Kiều thêm vào,M Lấy của Vân gia chúng ta 15% cồ phần, còn là quà tặng của cha, vậy mà nó quay đằu không thèm nhận người nữa!”
Vân Nghiên Thư trái lại an tĩnh uống trà, không có nói gì.

Hai mẹ con này người tung kẻ hứng thêm dằu vào lửa, khiến Vân Hiển Tông càng ngày càng chán ghét tức tối với Vân Thanh.

Nếu như cô vẫn chưa gả đi, ông ta nhắt định sẽ đánh gây một chân của cô!
ông ta không an tâm nhỉn sang Lý Ngọc Châu: “ Em nói có cách để Vân Thanh trả lại hợp đồng, nhưng có thật không?”
Vì chuyện Lý Ngọc Châu mời Vân Thanh tới dự tiệc sinh nhật, Vân Hiển Tông đã nổi cáu với bà ta.

Giờ không còn nghi ngờ gì nữa chính là cơ hội cứu vãn cuối cùng của bà ta!
“ Đương nhiên rồi, chồng anh yên tâm, con tiểu tiện nhân này không chì trả lại hợp đồng, mà ngày sau, em kêu nó đi hưởng đông nó cũng không dám đi hướng tây!” Lý Ngọc Châu trong lòng đâ có dự tính đối với chuyện này.

Trên tay bà ta đang cầm chắc cái chuôi của con tiện nhân kia!

” Tốt nhất là như vây!” Vân Hiển Tông trầm lặng, cảnh cáo Lý Ngọc Châu: “ Cô đừng có kiếm chuyện gì nữa!”
Vân Kiều Kiều uống hai tách trà, có chút không nín được.

“ Mẹ, con muốn tới wc.


“ Tự minh ra ngoài hòi người hầu WC ở đâu!”
Lý Ngọc Châu cũng vừa ghét bỏ vừa bất lực với đứa con gái này.

Vân Kiều Kiều chưa đi được bao lâu, bóng dáng của Vân Thanh, ung dung bước vào.

Hôm nay cô không hề giả vờ xấu xí, tùy ý trang điểm nhẹ nhàng, đã xinh đẹp tới mức khiến người ta không thể rời mắt.

Trong đáy mắt Vân Nghiên Thư hiện lên sự ghen tị, xem ra bọn họ đều đánh giá thấp con nhò câm này ròi.

” Được lắm, con tiều tiện nhân này mày ở bữa tiệc sinh nhật cố ý trang điểm thành ra như vậy, già vờ đáng thương muốn người khác thương cảm mày phải không? !” Lý Ngọc Châu tức giận đến mặt tái như lá gan ỉợn, chỉ vào Vân Thanh chửi mắng, “ Đúng là mẹ nào con nấy! Đều là những tiện nhân hèn hạ xảo quyệt!”
Vân Thanh từ đầu tới cuối đều thán nhiên, chỉ khi nghe tới cha ruột của mình, đáy mắt mới hiện lên sự lạnh lùng không dễ nhặn thấy.

“ Nó vừa câm vừa điếc, cô nói với nó chỉ có phí lời!” Tâm tư cùa
Vân Hiển Tông đều ở trên cồ phần, sốt ruột nói, “ Mau chóng lấy họp đồng về nhà, thật không may khi gặp con bé tàn tật này!”


Bình luận

Truyện đang đọc