TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Vân Thanh quay người lại, bỗng nhiên có người kéo nhẹ trang phục trên người cô.

Cô quay đầu, thấy Tôn Đình Phương với đôi mắt ngây thơ vô tội đang nhìn mình.

“Vân tiều thư, tồi có thể vào trong cùng hai người không?”

Nói rồi, cô ta rụt rè nhìn sang Chung Ly ở bên cạnh.

Tôn Đình Phương cũng chì sợ Chung Ly.

Tính cách thẳng thắn của Chung Ly, lại thêm gương mặt lạnh lùng của cô ấy, thật sự khiến người ta cảm thấy có chút đáng sợ.

Vân Thanh nhẹ nhàng nói: “Được chứ.”

Tôn Đình Phương thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta cũng rất biết điều, sau khi vào trong, đã tạm biệt Vân Thanh và Chung Ly, một mình đi nói chuyện kết thân, mở rộng mối quan hệ.

Chung Ly nhìn bóng dáng của Tôn Đình Phương, đồi mắt

đẹp khẽ nhíu lại, chãm chú nhìn.

Cô ấy liếc xéo Vân Thanh bên cạnh, “Đừng nói với tớ là cậu không nhìn ra Tôn Đình Phương này muốn vào cùng chúng ta là có ý đồ gì.”

Tồn gia phất nhanh, mặc dù có tiền, nhưng ở nơi Bắc Thành giàu có này, cũng chẳng là gì cả.

Hơn nữa, trước đây suýt chút nữa bị phá sản, đã bị ảnh hưởng rất lớn.

Tôn Đình Phương phải nghĩ biết bao cách mới có thể tham dự bữa tiệc tối nay, nhưng vẫn không có ai đề ý tói cô ta.

Với gia thế của mình, cồ ta được định sẵn là tầng lớp thấp nhất trong bữa tiệc tối nay.

Nhưng tình hình hiện tại đã khác, cô ta cùng Vân Thanh và Chung Ly – 2 nhân vật trung tâm bước vào trong, vô tình lợi dụng bọn họ để nâng cao giá trị bản thân mình…

Vân Thanh đương nhiên biết rõ sự tính toán của Tôn Đình Phương.

Cô nhìn sang Tôn Đình Phương đang vui vẻ nói cười trong đám đông.

Trong bữa tiệc lớn này, Tôn Đình Phương đã mượn hào quang của cô và Chung Ly, nhận được sự coi trọng vốn dĩ không hề thuộc về cô ta…

Vân Thanh thờ ơ nói: “Khi nãy tó’ cũng lợi dụng cô ta, đạp Vân Nghiên Thư một cái. Coi như hòa.”

Mối quan hệ giữa người với người, đều là lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần không làm tổn hại lợi ích chính của cô, cồ cũng sẽ vui vẻ giúp người.

Bữa tiệc Tinh Quang ngày hôm nay có không ít nhà tư bản tới tham gia.

Các nhà bào không được phép vào bên trong, bầu không khí vồ cùng sồi nồi.

Vân Nghiên Thư đã thay một bộ trang phục mới, qua sự giới thiệu của cố Tây Trạch, nói chuyện cùng những ông chủ lớn, dường như không thấy sự nhếch nhác thảm hại khi ở trên thảm đỏ.

Các ông chủ lởn đương nhiên biết rõ, Vân Nghiên Thư có mối quan hệ thân thiết với Cảnh gia của Tập đoàn Đế Vương, họ cũng nể mặt Vân Nghiên Thư.

Vân Nghiên Thư nhân cơ hội này đã nhắc tới dự án mới

của Tập đoàn Vân thị, trước mắt đang huy động vốn đầu tư.

“Những dự án này đều rắt cỏ triển vọng.” Vân Nghiên Thư cười híp mắt, “Hơn nữa, tiền đầu tư vào cũng không lớn, nếu như các chú các bác có hứng thú, có thể đầu tư. Không nhanh, đợi Cảnh gia trở về, sợ là sẽ không còn cơ hội nữa.”

Câu nói cuối cùng, Vân Nghiên Thư có ý sâu sa.

Các ông chủ lớn ngầm nhìn nhau.

Bình quân mấy trăm triệu thậm chí mấy tì, mặc dù không phải con số nhỏ, nhưng đối với họ, quả thực không phải là số tiền không thể chi.

Nếu như có thể nhân cơ hội này, kết thân với Tập đoàn Đế Vương… món tiền này đáng đế bỏ ra!

“Dự án tốt như vậy, đương nhiên các bác, các chú sẽ ủng hộ! Hơn nữa chuyện vui của Nghiên Thư và Cảnh gia cũng sắp tới, mấy chú đầu tư vào, cũng coi như của hồi môn của nhà mẹ đẻ tặng cho con!”

Mấy lão già này đã tự coi mình là người nhà của Vân Nghiên Thư, ai cũng nghĩ sau này mình sẽ có mối quan hệ tốt với Tập đoàn Đế Vương.

Sau này chì cần Tập đoàn Đế Vương chi một chút, cũng đủ khiến họ hạnh phúc cả đời!

“Vậy Vân Nghiên Thư con cảm ơn các vị trưởng bối trước.”

Vân Nghiên Thư vui mừng khôn xiết, nóng lòng lấy ra bản họp đồng đã chuẩn bị từ trước, để họ ký tên, tránh đề vịt lớn bay mất!

Mấy ông chủ lớn cũng không hề nghi ngờ, từng người một ký tên, dù sao trước đây Tập đoàn Đế Vương cũng đã ra mặt, chi 8 tỷ cho Vân thị!

Vân Nghiên Thư thân thiết với vị Cảnh gia kia, họ sẽ không chịu thiệt chút nào!

Vân Nghiên Thư ngay lập tức nhét hợp đồng đã ký xong vào túi, mặt mày rạng rỡ.

Tất cả thuận lợi hơn cô ta tưởng, thuận lợi tới mức, khiến cô ta cảm thấy có chút bất an…

Con tiện nhân Vân Thanh kia, lại không hề gây phiền phức cho cô ta!

Đang nghĩ, Vân Nghiên Thư nhận ra, một ánh mắt sắc bén đang chăm chú nhìn mình ở phía sau.

Vân Nghiên Thư lạnh cả sống lưng, đột nhiên quay đầu lại, thấy Vân Thanh đang đứng trong góc.

Cô cầm một ly nước ép hoa quả, lặng lẽ đứng đó, đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm Vân Nghiên Thư… ánh mắt cười như không, khiến Vân Nghiên Thư có chút tức giận!

Con tiện nhân đáng chết này, luôn mang dáng vẻ nắm chắc thắng lợi, thật khiến người ta muốn xé xác mà!

Vân Nghiên Thư cầm chặt chiếc túi đựng hợp đồng, khống chế bản thân bình tĩnh, không được tức giận vì Vấn Thanh, tránh để cô đắc ý.

Dẫu sao trong chiếc túi này…cũng là hơn 50 tỷ!

Là sức mạnh cùa Vân gia, cũng là sức mạnh giúp cô trở mình!

Khi tới, cô ta sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã đóng con dấu chính thức của công ty vào hợp đồng trước!

Giờ hợp đồng đã ký kết, lẽ nào Vân Thanh kia còn có thể làm loạn được sao?!

Nghĩ tới đây, sự bất an trong lòng Vân Nghiên Thư đã không còn nữa, cô ta đắc ý đi về phía Vân Thanh.

“Hôm nay cô tới đây làm bình hoa sao?” Vân Nghiên Thư nhìn Vân Thanh một lượt, mỉa mai, “Cô đừng tưởng chỉ một

cuộc thi điều chế nước hoa có thề hạ gục tôi? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ nhanh chóng lấy lại tất cả! Người thắng cuộc không ai khác ngoài tôi! Cô đợi đấy, chuẩn bị quỳ xuống và cầu xin tha thứ đi!”

Vân Thanh không hề bị cô ta chọc tức, ánh mắt nhìn cô ta giống như đang nhìn một thằng hề.

Cô thậm chí nhếch miệng giễu cọt, “Cồ khoe khoang thề, Bạc Cảnh Sâm có biết không?”

Bình luận

Truyện đang đọc