TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Tồn Đình Phương giật mình, hỏi vặn lại: “Cô…cô đừng nói bừa…Nghiên Thư không làm gì hết!”

vẫn rất trung thành.

Vân Thanh cười nhạt.

“Trong mắt người con gái Vân Nghiên Thư đó, người chỉ chia thành 2 loại, có ích và vô dụng. Đối với cồ ta, cồ chẳng đáng là gì…có thể dùng mạng cùa cô hoán đổi, sợ là cô ta còn cười to trong giấc mơ của bản thân ấy chứ.”

“Nghiên Thư sẽ không đối xử với tôi như vậy!” Tôn Đình Phương kích động bác bỏ.

Vân Nghiên Thư trước giờ không thân cũng không hề thù oán với cô ta, chỉ vì cô ta mà tới tìm Cảnh gia ra tay giúp Tôn gia…cô ta chắc chắn đã coi mình như chị em rồi!

Vân Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Tôn Đình Phương một cái, chỉ thấy cô ta ngu xuẩn nực cười.

Những kẻ tự lừa mình dối người, có gọi cũng chẳng tỉnh lại được.

Cô cũng lười không muốn nói nhiều, cúi mặt xuống tập trung vào việc châm cứu.

Tôn Đình Phương có thể cảm nhận được cơ thể mình đang dần hồi phục lại như bình thường, cơn đau cũng đã dịu bớt…Vân Thanh thật sự đang cứu cô ta.

Tôn Đình Phương nhìn gương mặt chuyên tâm làm việc của người con gái trước mặt, trong lòng trở nên phức tạp.

Cồ dường như đã đoán ra cả rồi…Tại sao vẫn lãng phí thời gian cứu mình chứ?

Đọi Vân Thanh rút ra chiếc kim châm cuối cùng, cô ta không kìm nổi nữa mà nói: “Cô…cô đừng tưởng cô đã cứu tôi mà tôi sẽ cảm ơn cô!”

Vân Thanh đứng dậy, gương mặt xinh đẹp không một biểu cảm thừa.

“Cho dù ngày hôm nay trúng độc sắp chết chỉ là một con chỏ hoang bên đường, tôi cũng sẽ toàn tâm cứu nó.” Cô đưa cho Tôn Đình Phương một chiếc lọ nhỏ màu trắng, “Một ngày uống 3 lần, mỗi lần 3 lằn, uống hết thì dừng.”

Nói hết câu, Vân Thanh liền nhanh chóng đi tới Đường Hương.

Nếu như đến muộn, sẽ bị loại…Mặc dù cứu Tôn Đình Phương là cô tự nguyện, nhưng cô cũng tuyệt đối sẽ không để bản thân thiệt thòi!

Tôn Đình Phương từ dưới đất mò dậy, đã không còn thấy bỏng dáng Vân Thanh đâu nữa, cô ta cúi đầu nhìn chiếc lọ nhỏ trong tay, trong ánh mắt hiện lên sự bối rối, đấu tranh…

Vân Thanh dựa vào trí nhờ mơ hồ của mình đi vào một con đường nhỏ tới Đường Hương, trang viên Bắc Các rất lớn, lần trước Gia Cát Hội Trung đưa cồ đi thám quan, cô nhớ được đại khái, lần này hoàn toàn dựa vào vận may.

Sự thật chứng minh, hôm nay cô không may mắn chút nào.

Phía cuối con đường nhỏ này không phải Đường Hương, mà là vách đá cheo leo, đối diện với vách đá là một tòa nhà, đây chính là nơi lần trước Gia Cát Hội Trung kiêng nhắc tới — mật địa của trang viên Bắc Các.

“Lạc đường rồi sao?” Phía sau cất lên một giọng nói.

Là giọng nói của một người đàn ông.

Vân Thanh quay đầu lại, chỉ thấy một màu hồng.

Đây là một người đàn ông ưa nhìn.

Cao, gầy, gương mặt ưa nhìn trắng bệch khác thường, chỉ thấy đôi môi hồng nhạt…Vân Thanh trong giây lát nghĩ tới những cánh hoa anh đào cuối cùng sắp úa tàn trong gió, còn vương vấn trên ngọn cây.

Người đàn ông giống như cánh hoa anh đào bước về phía cô, anh ta thấy bảng tham dự thi ở trước ngực cô, thì nờ nụ cười, nhắc nhở: “Vân Thanh tiểu thư, nếu không đi nhanh, cô sẽ tới muộn đấy.”

Dưới ánh nắng, đồng tử của anh phản chiếu một màu xanh lam kì lạ đẹp đẽ.

Vân Thanh đột nhiên nhận ra, cô chưa kịp hỏi danh tính của người đàn ông, vội vã hỏi: “Xin hỏi anh cỏ biết đường tới Đường Hương không? Tồi muốn đi đường gần nhất.”

“Tắt nhiên, đề tôi đưa cô đi.” Người đàn ông dường như nói chuyện rất khéo.

“Cảm ơn anh.” Vân Thanh trước mắt chì có thể chọn tin tưởng anh ta.

Người đản ông đưa cô qua một khu rừng nhỏ.

“Đi thẳng phía trước.” Anh ta chỉ vào con đường nhỏ trước mặt, rồi nói với Vân Thanh, “Cuối đường chính là Đường Hương.”

“Cảm ơn anh.”

Vân Thanh định bước đi, thì đột nhiên bị người đàn ông nắm lấy cổ tay.

Khồng giống như làn da trắng bệch tái nhợt lạnh ngắt của anh ta, lòng bàn tay anh ta nóng hổi.

Vân Thanh khẽ cau mày, mặt không biểu cảm quay đầu lại: “Còn chuyện gì sao?”

Tay còn lại đã nhanh chóng sờ vào chiếc kim châm bên người.

Trong đôi mắt xanh lam của người đàn ông hiện lên ý cười

khó đoán.

“Có chuyện này vẫn chưa nói với cô.” Đôi môi mỏng màu cánh hóa của anh ta cất lên, “Mạc Bắc Chu. tên của tôi.”

Vân Thanh có chút bắt ngờ, cô vốn dĩ không muốn biết người đàn ông tình cờ gặp này tên là gì.

Cồ rút tay ra khỏi tay của Mạc Bắc Chu, quay đầu chạy về phía Đường Hương.

Mạc Bắc Chu đứng dưới ánh nắng, nhìn dáng người mảnh khảnh của người con gái dần biến mất, anh ta cúi đầu khẽ ngừi bàn tay vừa nắm lấy tay cô.

Hương thuốc thoang thoảng.

Mạc Bắc Chu khẽ mỉm cười, nói: “Tìm đưực cô rồi…”

Một cơn gió thoảng qua rừng cây, vén chiếc áo phồng rộng màu hồng của người đàn ông, vô tình để lộ một hình xám ghê rợn trên vòng eo săn chắc của anh ta.

Bình luận

Truyện đang đọc