TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA

Gió đêm hồi qua, cơn buồn ngù lại quay trở lại, Vân Thanh uể oải ngáp một cái, thuận miệng nói số điện thoại của mình: “Nhớ kỹ, tính xong phí sửa chữa thì nói cho tôi biết.”

Dáng vẻ không tập trung của Vân Thanh, lọt vào mắt người phụ nữ là sự xỉ nhục…

ở đất nước của cô ta, chưa từng có ai dám làm điều này với cô ta!

Cô ta tức giận xông thắng lên, lao tới và túm lấy Vân Thanh một cách thô bạo.

“Tôi để cồ đi rồi à?”

Vân Thanh nhíu mày.

Thật sự hiếm thấy một người phụ nữ độc đoán và kiêu ngạo như vậy.

Quản lý nhà hàng nghe thấy tiếng ồn ào vội vã chạy đến và cúi đầu tôn trọng trước người phụ nữ.

“Tiều thư, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Nhà hàng yến tiệc của các người không phải là một trong những nhà hàng cao cấp nhất ở Bắc Thành sao? Tại sao lại không có ngưỡng cửa nào hết vậy, rác nào cũng có thể vào được?” Winona cho rằng Vân Thanh là loại dựa vào sắc đẹp, gái làm tiền đeo bám nhà giàu mó’i nồi, chán ghét nói: “Người phụ nữ này, không được cho cô ta vào!”

Quản lý nhà hàng tỏ ra lúng túng.

“Vàn tiểu thư, nhà hàng của chúng tôi mở cửa kinh doanh, không có lý do gì cản khách….”

Winona lúc này cau mày, hất cằm cực kỳ kiêu ngạo: “Lời của tồi là lý.”

Vân Thanh: “ ”

Cô nghi ngờ mặc dù người phụ nữ này trông giống như một người trưởng thành, nhưng cô ta thực sự là một bệnh nhân mắc bệnh nặng.

Quản lý nhà hàng lau mồ hôi lạnh trên trán, cắn ráng chịu đựng đến cùng.

“Vàn tiểu thư, cô đừng làm tôi khó xử…”

Winona gán từng chữ, có chút bực bội: “Được, anh dám

không nghe lời tôi! Vậy bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cha tôi, những chi nhánh của nhà hàng dạ tiệc của các người ở nước B đang chờ đỏng cửa! Gánh nặng trách nhiệm này, anh gánh không nổi!”

Lời vừa nói ra, quản lí nhà hàng bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.

Anh ta chỉ là một quản lý nhỏ của nhà hàng nhỏ, thậm chí còn không phải là quản lý cửa hàng… Làm sao anh ta có thể gánh vác trọng trách lớn như vậy?!

Thân phận của tiểu thư này quá cao quý… Một nhân vật nhỏ như anh ta không thể đắc tội được.

Quản lý nhà hàng trong lòng bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể nhìn Vân Thanh, không cần vì một người phụ nữ vô danh như vậy mà đắc tội một tiểu thư chân chính.

“Tiếu thư, mời cô đến nơi khác dùng cơm.” Trước mặt Vân Thanh, quản lý nhà hàng đứng thằng lưng.

Vân Thanh trong lòng cười lạnh một tiếng.

Cái này tính là gì?

Cá lớn nuốt cá bé, cá bé án tồm khồ?

Nhưng lại đối xử với cô ấy như một con tôm … Nghiêm túc sao?

“Nếu tôi không muốn thì sao?” Vân Thanh hỏi ngược lại.

Quản lý nhà hàng sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Nếu như cô không chịu ra ngoài, tôi chỉ có thể gọi bào vệ!”

Nói xong, anh ta định gọi bảo vệ ỏ’ cửa đi vào.

Đúng lúc này, Đường Qúy, trợ lý riêng của Lục Kì Hữu đi tới.

“Vân tiểu thư…” Lục Kì Hữu đã đến phòng vip, sắp xếp anh đến đón Vân Thanh, nhưng không ngờ anh ta lại nhìn thấy cảnh này.

Đường Qúy vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nên có chút bối rối “Vân tiểu thư, cỏ chuyện gì sao?”

Đương nhiên quản lý nhà hàng biết Đường Qúy, đây là trợ lý của Lục tồng, chẳng lẽ người phụ nữ này… là người của Lục tổng?!

Trong lòng người quản lý lúc đó hơi lạnh.

Thôi xong, có những người anh ta không nên đụng tới…

Nhưng Vân Thanh không muốn làm khó quản lý, cô nhẹ giọng nói: “Không sao, tồi vừa gặp phải một người phụ nữ đanh đá thôi. Đi thôi.”

Winona sững sờ vài giây mới phản ứng lại, Vân Thanh gọi cô là phụ nữ đanh đá!!

Cô ta tức giận đến mức ước gì mình có thề xông lên và tát con khốn đó vài cái.

“Cá đồ đáng chết này…”

“Winona.” Bá tước Smith lúc này đi ra, nhìn cô cháu gái hư hỏng của mình, hơi nhíu mày, “Chú ý thân phận của con, Hoắc tiên sinh sẽ tới ngay, mau vào đi.

“ ” Winona chỉ có thề nén giận, nhìn bóng dáng Vân

Thanh biến mất ở góc đường.

Nhưng cô ta sẽ không để như vậy!

Winona gửi biển số xe đã chụp cho cắp dưới, giận dữ nói: “Tra xem tên chủ chiếc xe này, tìm người phụ nữ chết tiệt này cho tôi! Tôi muốn xem cô ta như thế nào!”

Bình luận

Truyện đang đọc