TIỂU TỔ TÔNG NGANG BƯỚNG CỦA HOẮC GIA


Bốn từ lớn hiện lên trong đầu Vân Thanh ngay lập tức: vẻ đẹp quyến rũ tâm hồn.

Khi người đàn ông này cười như vậy, chẳng khác nào một con cáo ngàn tuồi trở thành tinh linh, làn da cũng đủ khiến người ta lóa mắt.

“Không cằn bi thương như vậy.

” Hoắc Cảnh Thâm từ tử cúi xuống, dùng bàn tay to có chút nhẫn tâm của anh véo chiếc cằm mềm mại và thanh tú của cô, rồi dùng đôi mắt sâu thẳm, quyến rũ nguy hiểm nhìn chằm chằm vào cô, “Nếu cô thực sự có gan, tôi thực sự có thù đoạn đé khiến cô
sống không bằng chết.


Vân Thanh lập tức trung thành lắc đầu.

Thậm chí còn không dám xanh mặt vó’i tên bi3n thái này.

Hoắc Cảnh Thâm không nói có tin hay không, ánh mắt hấp dẫn quét qua trong ngựccô, Vân Thanh cúi đầu, mới nhận ra minh đã lộ từ lâu, sắc mặt đò bừng, vội vàng láy đôi tay của mình che ngực.

Dáng vẻ hoảng hốt và giặt mình của cô làm Hoắc Cảnh Thâm hài lòng, mịt mủ trong lòng nhẹ đi rất nhiều, anh đứng thẳng người bật vòi nước, nước ấm phun ra từ vòi hoa sen.

“Tắm sạch sẽ.



Sau khi buông xuống câu nói này, Hoác Cảnh Thâm xoay người đi ra ngoài.

Anh bước đến ban công, châm một điếu thuốc, gọi điện cho Lục Tu.

“Cút khỏi khách sạn!” Một lúc sau, Hoắc Cảnh Thâm trầm giọng nói thêm, “Mang theo một bộ quần áo nữ.


Trong phòng tắm, Vân Thanh đi tắm, nhưng bộ quần áo lúc đầu của cô mặc không được.

Cô chỉ có thể quấn áo choàng tắm đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng tắm liền thấy trên giường trong phòng ngủ cỏ một bộ quần áo phụ nữ mới tinh, trong đó có cả đồ lót, thật là cỡ của cô …
Vân Thanh mặt có chút nóng.

Cô nghe thấy giọng nói cùa Hoắc Cảnh Thâm ở phòng khách bên ngoài, dường như đang nói chuyện với ai đó.

Vân Thanh lo lắng anh ta sẽ có hành động chống lại Vân gia làm lỡ kế hoạch của cô nên nhanh chóng mặc lại quần áo rồi bưởc ra ngoài.

Trong phòng khách, Hoắc Cảnh Thảm đang ngồi trên sô pha, áo sơ mi đen tinh xảo không có một chút nếp nhàn, giữa hai ngón tay kẹp điếu thuốc.

Khỏi xám làm mờ khuôn mặt của người đàn ông nhưng không thể che giấu sự áp bức ngột ngạt tỏa ra từ anh ta.

Lục Tu đang đứng trước mặt vội vàng quỳ xuống.

“Anh Tư, tôi không ngờ bọn họ lại đưa chị dâu lên giường tôi…”
Vừa quay đầu đã thấy Vân Thanh đi ra ngoài, Lục Tu khôn khéo lên tiếng, “Chị dâuP
Khóe miệng Vân Thanh giật giặt, vởi danh hiệu này thật sự không có chút tư cách nhưng cô biết Lục Tu.

Điều quan trọng nhất ở Bắc Thành là các quý tộc nồi tiếng, thịnh vượng nhất trong số đó là nàm dòng họ: họ Hoắc, họ Tư, họ Lục, họ Cố và họ Ninh.

Trong số đó, Lục Tu, con trai út của nhà họ Lu, cũng là tay àn chơi số một ử Bắc Thành, một thiếu gia kiêu cảng ngạo mạn.

Nhưng làm sao anh ta có thể cư xừ như một đứa con út trước mặt Hoắc Cảnh Thâm?
Vân Thanh hai mắt hơi hỉp lại.

Có vẻ như con người Hoắc Cảnh Thâm, không thể đoán được.

“Anh Tư, tôi sẽ đối phó với Vân gia.

Lục Tu nắm đấm đâ ngứa rồi, đêm nay có lẽ là lần gần chết nhát đối với anh ta Lục tỉểu gia, Vân gia ngu ngốc kia thật sự đã đưa chị dâu tư lên giường của anh rồi!
Vân Thanh đương nhiên không muốn người ngoài xen vào chuyện cùa Vân gia, nhất là thân phận của Lục Tu, nó sẽ phá hỏng kế hoạch của cô!
Cô nhanh chóng cầm lấy giấy bút trên bàn viết một dỏng rồi đưa cho Hoắc Cảnh Thâm.

Lục Tu hiển nhiên chì nghe lời hắn.



Bình luận

Truyện đang đọc