TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Mạnh Chấn Vũ cảm thấy có lẽ mình bệnh thật, nhưng không phải bệnh về thể chất mà là trái tim sinh bệnh.​Vì nơi này ở vị trí hẻo lánh nên Lam Tú Tú không có phương tiện di chuyển để ra ngoài chữa bệnh.

Rõ ràng đã mất ký ức chẳng nhớ rõ điều gì, đáng lẽ hắn nên vội vã nghĩ cách khôi phục trí nhớ để biết mình là ai và đến từ đâu đúng không? Thế nhưng tinh thần của hắn lại lười biếng, không nảy sinh nổi một chút nôn nóng. Ở trong căn nhà có thể nói là đơn sơ này, không hiểu sao hắn lại cảm thấy an tâm đến lạ, thậm chí hắn còn muốn cứ mãi sống như vậy. Về phần nguyên nhân, có lẽ là bởi vì cô gái trẻ giống như tinh linh trong núi kia đã giữ chặt tầm mắt hắn.​Lam Tú Tú rất khó chịu với việc này.

 

Mạnh Chấn Vũ dịu dàng nhìn cô gái ngồi xổm sau bệ bếp đang cố gắng quạt lửa, ánh lửa chiếu vào tăng thêm một vầng sáng ấm áp trên khuôn mặt cô, mái tóc đen hơi rối buông xõa, chóp mũi toát ra một giọt mồ hôi và trên mặt còn dính một vệt nhọ, đôi mắt to tròn tràn đầy sự chăm chú và nghiêm túc.​Về phần nguyên nhân, có lẽ là bởi vì cô gái trẻ giống như tinh linh trong núi kia đã giữ chặt tầm mắt hắn.

Mạnh Chấn Vũ cảm thấy chắc chắn mình chưa từng gặp được một cô gái dễ thương và hoạt bát như vậy, nếu không nhất định người đó đã khắc sâu trong tâm hồn hắn, dù có mất trí nhớ cũng không thể quên được cô.​Nhưng hắn thực sự rất thương Lam Tú Tú.

“Thuốc đã được rồi, anh có thể uống!” Lam Tú Tú vui vẻ lau mồ hôi trên chóp mũi, quay đầu nhìn người đàn ông.​”

Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang mỉm cười dịu dàng, mặt cô đột nhiên đỏ lên, đỏ đến mức khiến lòng người mê say dưới ánh đèn mờ ảo.​Để em đi lấy băng dán.

Cô cắn môi, hờn dỗi nói: “Anh đang nhìn gì vậy?”​Trong những ngày qua, sự ngây thơ, tốt bụng và tràn đầy sức sống của Lam Tú Tú giống như nam châm thu hút sự chú ý của hắn, hắn đã thích cô gái miền núi này.

Mạnh Chấn Vũ sờ mũi một cách không được tự nhiên, ngay sau đó cực kỳ nghiêm túc nói: “Nhìn em, Tú Tú, đã có ai nói rằng em rất xinh đẹp chưa?”​Giá mà em có thể đưa anh đến bệnh viện thì tốt biết mấy.

Mặt Lam Tú Tú càng đỏ hơn, cô ngượng ngùng sờ mặt mình: “Em mà đẹp á? Haizz, nhất định là anh quên hết mọi chuyện nên mới khen em đẹp. Đợi đến khi anh lấy lại trí nhớ rồi thì sẽ không nói thế nữa!”​Em còn muốn….

Mạnh Chấn Vũ vội vàng nói: “Anh nói thật đấy. Trong mắt anh, em xinh đẹp nhất. Dù có lấy lại được trí nhớ thì anh tin tưởng em cũng vẫn là người đẹp nhất.”​Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột giải thích của hắn, không hiểu sao Lam Tú Tú bỗng nhiên vui vẻ: “Được rồi, em coi như là anh nói thật.

Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột giải thích của hắn, không hiểu sao Lam Tú Tú bỗng nhiên vui vẻ: “Được rồi, em coi như là anh nói thật. Anh lại uống thuốc đi!”​Sau một đêm tâm sự, tình cảm giữa hai người càng đậm sâu.

Cô khom lưng đổ thuốc ra, cẩn thận đưa cho người đàn ông và dặn dò: “Chờ bớt nóng là có thể uống được.”​”Đã chảy máu rồi mà còn nói không nghiêm trọng.

Mạnh Chấn Vũ chần chờ nhìn bát thuốc đen kịt trước mắt, tuy rằng hắn rất biết ơn sự vất vả của Lam Tú Tú nhưng cũng không thể không nói, thuốc này thật đắng.​Bởi vì Lam Tú Tú nói không biết sao hắn lại xuất hiện trong làng rồi lại ngã xuống núi bị đập đầu, cô lo lắng có thể là có người ám hại hắn cho nên chỉ có thể giấu hắn ở trong nhà trước.

Vì nơi này ở vị trí hẻo lánh nên Lam Tú Tú không có phương tiện di chuyển để ra ngoài chữa bệnh. Không tìm được nguyên nhân người đàn ông bị ngã, cô sợ gặp phải phiền toái nên cũng không dám tuỳ tiện xin người khác giúp đỡ, bởi vậy cô chỉ còn cách hái những loại thảo dược trong núi mà cô biết, sau đó sắc lên để cho hắn uống.​Có lẽ vì quá tập trung nên vô tình bị cành cây sắc nhọn đâm vào ngón tay, máu lập tức chảy ra.

Hai ngày trôi qua, sức khoẻ của người đàn ông đã đỡ hơn rất nhiều, thậm chí có thể đứng dậy đi lại được vài bước, nhưng đầu của hắn không có tiến triển, hắn vẫn không thể nhớ ra được điều gì.​Kể từ khi Mạnh Chấn Vũ tỏ tình, thoát khỏi sự mông lung, mập mờ, mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển vượt bậc, họ nhanh chóng trở nên không thể tách rời, triền miên say đắm.

“Sao vậy? Thuốc đã đỡ nóng, anh có thể uống được rồi.” Lam Tú Tú thúc giục.​Hắn ở bên Lam Tú Tú càng lâu thì mỗi cử chỉ của cô lại càng ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn nhiều hơn.

Nhìn ánh mắt tha thiết của cô gái, Mạnh Chấn Vũ không có cách nào từ chối lòng tốt của cô. Hắn lập tức cắn răng một cái, nhắm mắt uống chén thuốc.​Trong vòng tay của người đàn ông, Lam Tú Tú nở một nụ cười phức tạp, vùi đầu vào trong lòng hắn.

Dù có uống bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó vẫn khiến người ta cảm thấy thật khó uống.​Ở trong căn nhà có thể nói là đơn sơ này, không hiểu sao hắn lại cảm thấy an tâm đến lạ, thậm chí hắn còn muốn cứ mãi sống như vậy.

Nhìn thấy hắn uống thuốc đắng đến mức chảy nước mắt, Lam Tú Tú mím môi xin lỗi: “Xin lỗi anh. Giá mà em có thể đưa anh đến bệnh viện thì tốt biết mấy.”​Bây giờ anh thích em chẳng qua là do anh bị mất trí nhớ, chờ đến khi nhớ lại, chắc hẳn anh sẽ chê em.

Cô thật quá vô dụng.​“Đương nhiên, sau này em còn sẽ làm vợ anh, mẹ của con anh.

Mạnh Chấn Vũ cuống quít lắc đầu: “Đừng nói như vậy, em đã cứu mạng anh mà.”​”Thuốc đã được rồi, anh có thể uống!

Bởi vì Lam Tú Tú nói không biết sao hắn lại xuất hiện trong làng rồi lại ngã xuống núi bị đập đầu, cô lo lắng có thể là có người ám hại hắn cho nên chỉ có thể giấu hắn ở trong nhà trước. Trước khi khôi phục lại trí nhớ, Mạnh Chấn Vũ cũng không dám tuỳ tiện xuất hiện.​Có đau không?

Mạnh Chấn Vũ cảm thấy mình hiểu được sự cảnh giác của cô gái. Hơn nữa tạm thời hắn cũng không thể tuỳ ý đi lại, ở lại nơi này tĩnh dưỡng cho khỏi mới là việc quan trọng nhất.​Lam Tú Tú dường như ngơ ngác, cô rưng rưng gật đầu: “Vâng, em bằng lòng.

Nhưng hắn thực sự rất thương Lam Tú Tú. Cô không chỉ phải sống lẻ loi một mình trong làng mà bây giờ còn phải vất vả chăm sóc người bệnh là hắn. Mỗi lần nhìn cô gái mệt đến mức thở hồng hộc nhưng luôn tươi cười trước mặt mình, trái tim hắn lại thấy đau xót không thôi.​Haizz, nhất định là anh quên hết mọi chuyện nên mới khen em đẹp.

Khi cô cười, hắn cũng cảm thấy vui lây; khi sắc mặt cô buồn bã, lòng hắn cũng cảm thấy trống trải.​” Mạnh Chấn Vũ vui vẻ ôm lấy cô.

Hắn ở bên Lam Tú Tú càng lâu thì mỗi cử chỉ của cô lại càng ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn nhiều hơn.​”

Một ngày nọ, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như hoa của Lam Tú Tú, hắn chợt nhận ra trái tim mình đã rung động – hắn yêu ân nhân cứu mạng của mình.​Đi lại nhiều lần, khó tránh khỏi bị dân làng gặp được, nhất thời mọi người đều điên cuồng truyền tai nhau rằng nhà họ Lam có thêm một người đàn ông, là do Lam Tú Tú giấu.

Hắn bắt đầu lo âu. Mình thích Lam Tú Tú, vậy còn cô thì sao?​”

Lam Tú Tú có thích mình không? Hay cô ấy chỉ đơn giản coi mình là người cần được giúp đỡ, sau này sẽ không còn liên quan gì nữa?​Tú Tú, em có tin anh không?

Bởi vì thời tiết trên núi chuyển lạnh, mỗi ngày Lam Tú Tú đều tranh thủ lúc ra ngoài để nhặt một ít củi mang về. Có lẽ vì người nhỏ sức yếu, chỗ củi cô mang về đều là những cành cây rất nhỏ có nhiều nhánh con, nếu không chặt lại cho gọn gàng thì rất khó cháy.​Mạnh Chấn Vũ lại cảm thấy mình không thể trốn mãi được, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, trốn đi cũng không phải cách hay.

Để giúp Lam Tú Tú làm chút việc, những lúc cô đi vắng, Mạnh Chấn Vũ liền đứng dậy, đi tới phòng bếp và nghiêm túc bẻ những nhánh cây mọc lộn xộn tua tủa, xử lý củi thật gọn gàng.​Để giúp Lam Tú Tú làm chút việc, những lúc cô đi vắng, Mạnh Chấn Vũ liền đứng dậy, đi tới phòng bếp và nghiêm túc bẻ những nhánh cây mọc lộn xộn tua tủa, xử lý củi thật gọn gàng.

Có lẽ vì quá tập trung nên vô tình bị cành cây sắc nhọn đâm vào ngón tay, máu lập tức chảy ra.​Hắn lập tức cắn răng một cái, nhắm mắt uống chén thuốc.

Cảm nhận được sự đau đớn, Mạnh Chấn Vũ đột nhiên sửng sốt không kịp phản ứng, nhìn chằm chằm vào chỗ bị thương.​Nói rồi cô bật khóc.

“Anh chảy máu à?” Ngoài cửa bếp truyền đến một giọng nói kinh ngạc, một bóng người chạy đến như gió.​Hai ngày trôi qua, sức khoẻ của người đàn ông đã đỡ hơn rất nhiều, thậm chí có thể đứng dậy đi lại được vài bước, nhưng đầu của hắn không có tiến triển, hắn vẫn không thể nhớ ra được điều gì.

“Anh sao rồi? Có đau không? Có nghiêm trọng không?” Lam Tú Tú liên tục hỏi, nhìn chằm chằm vào ngón tay đang chảy máu của hắn, đôi mắt cô đỏ hoe, như thể cô sẽ khóc ngay sau đó.​Mạnh Chấn Vũ cuống quít lắc đầu: “Đừng nói như vậy, em đã cứu mạng anh mà.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô gái, trái tim hắn đập thình thịch, gần như vui mừng nói: “Anh không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi.”​”Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, sao em lại lo lắng như vậy?

“Đã chảy máu rồi mà còn nói không nghiêm trọng. Để em đi lấy băng dán.” Lam Tú Tú trừng mắt nhìn hắn đầy trách cứ, ngay sau đó quay người đi tìm thuốc trị thương.​”

Nhưng tay cô đã bị nắm chặt, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt rực lửa của người đàn ông.​Đôi mắt Lam Tú Tú hơi lóe lên, hai má hơi ửng hồng, cứng miệng nói: “Em lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.

“Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, sao em lại lo lắng như vậy?” Mạnh Chấn Vũ nhìn cô bằng ánh mắt sáng quắc, “Anh chỉ là một người lạ thôi, vì sao em phải quan tâm anh đến thế?”​Dù có uống bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó vẫn khiến người ta cảm thấy thật khó uống.

Đôi mắt Lam Tú Tú hơi lóe lên, hai má hơi ửng hồng, cứng miệng nói: “Em lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui. Anh còn không thả em ra mau!”​”

“Không thả, anh có lời muốn nói với em!” Hắn cứng rắn nói.​Anh sẽ đưa em ra ngoài và giúp em tìm bố mẹ, nhưng em đừng khóc nữa.

Lam Tú Tú kinh ngạc: “Anh muốn nói gì?”​” Lam Tú Tú liên tục hỏi, nhìn chằm chằm vào ngón tay đang chảy máu của hắn, đôi mắt cô đỏ hoe, như thể cô sẽ khóc ngay sau đó.

Mạnh Chấn Vũ nghiêm túc nhìn cô một cách chăm chú, mở miệng nói: “Anh nghĩ là anh thích em. Quý cô Lam Tú Tú, em có bằng lòng làm bạn gái của anh không?”​,,,,,có phải họ không cần em không?

Trong những ngày qua, sự ngây thơ, tốt bụng và tràn đầy sức sống của Lam Tú Tú giống như nam châm thu hút sự chú ý của hắn, hắn đã thích cô gái miền núi này.​Hai người đị dạo, Lam Tú Tú nghe vậy buồn bã cúi đầu.

Khí chất nhã nhặn, dịu dàng, lịch lãm cùng vẻ ngoài tuấn tú của người đàn ông này là điều mà Lam Tú Tú chưa từng thấy ở trong làng, cô cũng thầm rung động với hắn, nếu nói không thích thì quá giả dối.​Mình thích Lam Tú Tú, vậy còn cô thì sao?

Tuy nhiên, Lam Tú Tú lại có phần lo lắng, cô bi quan nói: “Em không xứng với anh. Bây giờ anh thích em chẳng qua là do anh bị mất trí nhớ, chờ đến khi nhớ lại, chắc hẳn anh sẽ chê em. Nếu như vậy thì thà không bắt đầu còn hơn!”​Hay cô ấy chỉ đơn giản coi mình là người cần được giúp đỡ, sau này sẽ không còn liên quan gì nữa?

Mạnh Chấn Vũ sốt ruột, giữ lấy vai cô nói: “Tú Tú, tin anh đi, anh thích em bất kể em có thân phận hay địa vị gì. Đương nhiên, anh cũng tin rằng dù anh có khôi phục trí nhớ hay không thì em vẫn là người duy nhất mà anh thích. Tú Tú, em có tin anh không?”​”Không thả, anh có lời muốn nói với em!

Lam Tú Tú cắn môi, đắm chìm trong lời tỏ tình của hắn: “Thật ư?”​Cô buồn bã nhìn bạn trai rồi nhẹ nhàng nói: “Em có một điều ước, đó là được ra khỏi ngôi làng nhỏ trên núi này để nhìn xem thế giới bên ngoài trông như thế nào, có phải thực sự hấp dẫn không?

“Thật. Anh tin rằng nếu đã thích một người thì tình cảm của người đó sẽ không hề lung lay, thay đổi dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Thích chính là thích, không thích chính là không thích, không cần biết có mất trí nhớ hay không, dù có chia xa bao lâu, chỉ cần em đứng trước mặt anh thì trái tim anh cũng vẫn loạn nhịp vì em.” Hắn chân thành tha thiết nói.​Nhìn thấy cô rơi nước mắt, Mạnh Chấn Vũ đau lòng ôm cô: “Được rồi, anh sẽ giúp em.

Lam Tú Tú cảm động chớp mắt, lẩm bẩm: “Em thật sự có thể làm bạn gái của anh sao?”​tìm cha mẹ để hỏi họ tại sao không trở về thăm em, tại sao không gửi tiền nuôi em?

“Đương nhiên, sau này em còn sẽ làm vợ anh, mẹ của con anh.” Mạnh Chấn Vũ khát khao nói.​Đương nhiên, anh cũng tin rằng dù anh có khôi phục trí nhớ hay không thì em vẫn là người duy nhất mà anh thích.

Lam Tú Tú dường như ngơ ngác, cô rưng rưng gật đầu: “Vâng, em bằng lòng.”​Nhìn ánh mắt tha thiết của cô gái, Mạnh Chấn Vũ không có cách nào từ chối lòng tốt của cô.

“Em đã bằng lòng, cảm ơn Tú Tú, em sẽ không hối hận đâu.” Mạnh Chấn Vũ vui vẻ ôm lấy cô.​Mạnh Chấn Vũ sốt ruột, giữ lấy vai cô nói: “Tú Tú, tin anh đi, anh thích em bất kể em có thân phận hay địa vị gì.

Trong vòng tay của người đàn ông, Lam Tú Tú nở một nụ cười phức tạp, vùi đầu vào trong lòng hắn.​”

Kể từ khi Mạnh Chấn Vũ tỏ tình, thoát khỏi sự mông lung, mập mờ, mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển vượt bậc, họ nhanh chóng trở nên không thể tách rời, triền miên say đắm.​Mặt Lam Tú Tú càng đỏ hơn, cô ngượng ngùng sờ mặt mình: “Em mà đẹp á?

Mặc dù Mạnh Chấn Vũ vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn tò mò về Lam Tú Tú. Hắn khó hiểu vì sao cô lại ở đây một mình, chẳng lẽ cô không có người nhà nào khác sao?​Có lẽ vì người nhỏ sức yếu, chỗ củi cô mang về đều là những cành cây rất nhỏ có nhiều nhánh con, nếu không chặt lại cho gọn gàng thì rất khó cháy.

Hai người đị dạo, Lam Tú Tú nghe vậy buồn bã cúi đầu.​Trong mắt anh, em xinh đẹp nhất.

Cô không muốn ở một mình trong một ngôi làng khép kín và lạc hậu, nhưng bố mẹ cô đã đi nơi khác làm thuê từ rất sớm, mấy năm cũng không trở về lấy một lần, chỉ có cô và bà nội sống nương tựa lẫn nhau.​Hắn khó hiểu vì sao cô lại ở đây một mình, chẳng lẽ cô không có người nhà nào khác sao?

Bây giờ bà nội đã mất, bố mẹ cô đã nhiều năm không về nhà, cũng không cho cô tiền nuôi dưỡng, cô gần như dựa vào chính mình mà gian nan lớn lên.​Mạnh Chấn Vũ cảm thấy có lẽ mình bệnh thật, nhưng không phải bệnh về thể chất mà là trái tim sinh bệnh.

Cô buồn bã nhìn bạn trai rồi nhẹ nhàng nói: “Em có một điều ước, đó là được ra khỏi ngôi làng nhỏ trên núi này để nhìn xem thế giới bên ngoài trông như thế nào, có phải thực sự hấp dẫn không? Em còn muốn….tìm cha mẹ để hỏi họ tại sao không trở về thăm em, tại sao không gửi tiền nuôi em?,,,,,có phải họ không cần em không?”​Thích chính là thích, không thích chính là không thích, không cần biết có mất trí nhớ hay không, dù có chia xa bao lâu, chỉ cần em đứng trước mặt anh thì trái tim anh cũng vẫn loạn nhịp vì em.

Nói rồi cô bật khóc.​” Ngoài cửa bếp truyền đến một giọng nói kinh ngạc, một bóng người chạy đến như gió.

Nhìn thấy cô rơi nước mắt, Mạnh Chấn Vũ đau lòng ôm cô: “Được rồi, anh sẽ giúp em. Anh sẽ đưa em ra ngoài và giúp em tìm bố mẹ, nhưng em đừng khóc nữa.”​Sau khi đã bình phục sau lần bị ngã, thấy gió êm sóng lặng và cũng không có kẻ thù như trong tưởng tượng tìm tới, Mạnh Chấn Vũ không khỏi nổi hứng muốn ra khỏi nhà nhìn xung quanh.

Sau một đêm tâm sự, tình cảm giữa hai người càng đậm sâu. Khoảng thời gian bên nhau hạnh phúc đến mức Mạnh Chấn Vũ thậm chí còn nghĩ rằng cứ ở đây cả đời cũng không sao, chỉ cần hắn có thể ở bên Lam Tú Tú là được.​”

Sau khi đã bình phục sau lần bị ngã, thấy gió êm sóng lặng và cũng không có kẻ thù như trong tưởng tượng tìm tới, Mạnh Chấn Vũ không khỏi nổi hứng muốn ra khỏi nhà nhìn xung quanh.​Đợi đến khi anh lấy lại trí nhớ rồi thì sẽ không nói thế nữa!

Đi lại nhiều lần, khó tránh khỏi bị dân làng gặp được, nhất thời mọi người đều điên cuồng truyền tai nhau rằng nhà họ Lam có thêm một người đàn ông, là do Lam Tú Tú giấu.​Mạnh Chấn Vũ chần chờ nhìn bát thuốc đen kịt trước mắt, tuy rằng hắn rất biết ơn sự vất vả của Lam Tú Tú nhưng cũng không thể không nói, thuốc này thật đắng.

Lam Tú Tú rất khó chịu với việc này. Lam Tú Tú không ủng hộ việc người đàn ông xuất hiện, cô cho rằng điều đó quá nguy hiểm.​”Em đã bằng lòng, cảm ơn Tú Tú, em sẽ không hối hận đâu.

Mạnh Chấn Vũ lại cảm thấy mình không thể trốn mãi được, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, trốn đi cũng không phải cách hay.​Rõ ràng đã mất ký ức chẳng nhớ rõ điều gì, đáng lẽ hắn nên vội vã nghĩ cách khôi phục trí nhớ để biết mình là ai và đến từ đâu đúng không?

Hơn nữa, cả nhà chỉ có một mình Lam Tú Túc làm việc vừa vội vừa cực, hắn muốn hỗ trợ để giảm bớt gánh nặng cho cô.​” Lam Tú Tú vui vẻ lau mồ hôi trên chóp mũi, quay đầu nhìn người đàn ông.

Hơn nữa, hắn không có cơ hội tìm ra danh tính của mình nếu né tránh ở nhà, chỉ cần gặp nhiều người hơn, có lẽ sẽ có người nhận ra hắn!​Hơn nữa, hắn không có cơ hội tìm ra danh tính của mình nếu né tránh ở nhà, chỉ cần gặp nhiều người hơn, có lẽ sẽ có người nhận ra hắn!

Rất nhanh hắn đã đạt được mong muốn, nơi này thực sự có người nhận ra hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc